Chương 302: Quá dũng mãnh rồi
Dù lời nói của Lương Hà Giang rất khách khí, hơn nữa còn dùng hai từ “đề nghị”, nhưng ai cũng có thể nghe ra được, Lương Hà Giang đã đè nén cơn tức giận để nói ra câu này.
Hoàng Thiên càng thấy rõ ràng, giọng điệu của Lương Hà Giang này rất cứng rắn, còn có phần ý uy hiếp nữa.
Điều này khiến Hoàng Thiên thấy rất không dễ chịu. Điều mà Hoàng Thiên ghét nhất chính là có người uy hiếp anh!
Hơn nữa dựa theo thái độ làm người của Lương Thiên Vũ và Lương Ngọc Lan, Hoàng Thiên cũng có thể tưởng tượng được Lương Hà Giang là loại người gì, nếu Lương Hà Giang là người tốt, thì sẽ không dạy nên hai đứa con phá hoại như thế.
“Ha ha, chú Lương. Đây là chú đang đề nghị sao? Tôi còn tưởng chú muốn giết tôi luôn rồi chứ?”
Hoàng Thiên cười lạnh, nhìn Lương Hà Giang hỏi.
Sắc mặt Lương Hà Giang rất khó coi, ông ta cố nặn ra một nụ cười. Nói với Hoàng Thiên: “Dĩ nhiên là đề nghị rồi, tôi chỉ hy vọng cậu có thể nhìn vào tình bạn hơn mười năm giữa tôi và cha cậu, mà thả con trai và con gái tôi đi”
“Chú Vương, chú có biết con trai và con gái chú đã làm những gì không?”
Hoàng Thiên sa sâm mặt, lạnh giọng hỏi Lương Hà Giang.
Lúc này Lương Hà Giang đã sắp tức đến bùng nổ rồi, dựa vào thân phận của ông ta, có lúc nào lại phải đi cầu xin người ta một cách hèn kém thế này? Ông ta cảm thấy mất mặt lắm rồi!
Dù Hoàng Thiên có là con trai của nhà họ Hoàng, nhưng thân phận của Lương Hà Giang cũng khó lường, huống hồ trước mặt Lương Hà Giang, Hoàng Thiên chỉ là thế hệ sau mà thôi.
Thế mà cái đứa thế hệ sau này lại chẳng thèm nể mặt ông ta, Lương Hà Giang thật sự không thể kiềm chế được cảm xúc.
“Cái này tôi thực sự không biết! Cậu Thiên, mong cậu chỉ bảo cho tôi!”
Lương Hà Giang nhẫn nại nói to.
“Lương Thiên Vũ, con trai của chú, còn có con gái của chú Lương Ngọc Lan, hết lần này đến lần khác muốn giết chết tôi. Ha ha.
Đáng tiếc quá, bọn họ không có khả năng này. Tôi cũng không giấu gì mấy người, bây giờ tôi đã phái người đưa bọn họ đến châu Phi rồi, đến chỗ đó khai thác quặng mỏ, cải tạo tốt một chút.”
Hoàng Thiên nói rất bình tĩnh.
Vừa nói lời này ra, Lương Hà Giang chỉ cảm thấy trong đầu khó chịu, quả thực là tức muốn nổ phổi.
Lương Thiên Vũ và Lương Ngọc Lan đã làm gì với Hoàng Thiên, thực ra Lương Hà Giang đều rõ ràng, ông ta đã thăm dò hiểu rõ từ lâu rồi!
Nhưng Lương Hà Giang không quan tâm Lương Thiên Vũ và Lương Ngọc Lan đã làm gì Hoàng Thiên, ông ta chỉ muốn Hoàng Thiên thả người.
“Cậu Thiên, cậu như thế này không phải hơi quá đáng sao? Thiên Vũ còn chơi với cậu từ nhỏ, cậu nhãn tâm đối với nó như thế sao?”
Lương Hà Giang đảo đôi mắt trắng dã, tức giận hỏi.
Hoàng Thiên vừa thấy Lương Hà Giang lại dám nói đến chuyện đạo đức này, sắc mặt anh cũng lạnh xuống.
“Tôi nhẫn tâm? Thế con trai con gái chú thì không nhẫn tâm sao? Bọn họ một lòng muốn tôi chết đấy! Tôi có nhẫn tâm hơn nữa thì cũng chưa muốn mạng của bọn họ đâu?”
Hoàng Thiên phản bác.
“Điều này…”
Lương Hà Giang có phần nghẹn lời. Ông ta cũng biết Hoàng Thiên có lý, nếu tiếp tục tranh luận, bản thân chỉ có thể càng lúc càng bị động.
“Giám đốc Giang, anh đừng nói những lời thừa thãi này với cậu ta Phan Liệt ở một bên trước sau vẫn chưa lên tiếng nổi giận, nói lớn tiếng với Lương Hà Giang.
Cái tên Phan Liệt người cũng như tên, tính cách vừa thẳng tanh ta vừa nóng nảy, nếu không phải kiêng nể Hoàng Văn Thành, Phan Liệt đã sớm bảo vệ sĩ dưới trướng mình giết chết Hoàng Thiên rồi.
Thấy Lương Hà Giang không lên tiếng nữa, Phan Liệt dùng ngón tay chỉ Hoàng Thiên, không vui vẻ gì nói: “Hoàng Thiên, tôi và giám đốc Lương vì nể mặt mũi của cha cậu mới nhịn cậu lâu như thế! Cậu đừng có mà không biết tốt xấu. Mau thả con trai tôi ra ngay lập tức!”
Lời nói này quá không khách khí, Phan Liệt này cũng quá kiêu ngạo, vênh mặt hất hàm sai khiến Hoàng Thiên.
Khiến Hoàng Thiên suýt nữa tức muốn cười. Trong lòng nghĩ Phan Hạo đã đủ ra vẻ rồi, không ngờ cha anh ta còn có thể ra vẻ hơn nữal “Phan Liệt, chú có biết bản thân đang nói gì không?”
Hoàng Thiên hừ lạnh một tiếng, xem thường nhìn Phan Liệt.
Điều này khiến cho Phan Liệt tức muốn hỏng mất, ông ta cảm thấy bị một đứa lớp sau coi khinh như thế, chắc chắn sẽ trở thành trò cười.
“Hoàng Thiên! Tôi đã nể mặt cha cậu đủ rồi! Cậu còn ngạo mạn như thế. Vậy đừng trách tôi dạy dỗ cậu!”
Phan Liệt tức tới thở hổn hển gào lên với Hoàng Thiên, con ngươi đỏ cả lên.
Hoàng Văn Thành ngồi ở đó sắc mặt sa sầm, có điều ông vẫn rất bình tĩnh, ông muốn nhìn xem Hoàng Thiên có thể đối phó được không.
Hơn nữa Hoàng Văn Thành cũng rất rõ ràng, Phan Liệt này là chó cùng rứt giậu, muốn xé rách da mặt hoàn toàn.
Quả nhiên không sai. Bây giờ Phan Liệt có thể dùng bất cứ giá nào để tìm lại được con trai Phan Hạo của ông ta, thậm chí ông ta không tiếc xé rách da mặt với nhà họ Hoàng ở thủ đô.
Lúc này Hoàng Thiên đứng dậy lạnh lùng nhìn Phan Liệt, anh cũng không muốn nói gì với Phan Liệt nữa!
Mắt thấy sắp bùng nổ xung đột, Lương Mạnh Bắc nhanh chóng đứng dậy, chuẩn bị đi qua đối phó với Phan Liệt giúp Hoàng Thiên.
Dù trước giờ Lương Mạnh Bắc chưa từng đánh nhau, nhưng cậu ta cũng đã ăn cơm nhà họ Hoàng rồi, ở trước mặt Hoàng Văn Thành và Hoàng Thiên, dĩ nhiên là phải thể hiện thật tốt.
Lưu Nguyệt Hoa lại không lo lắng gì cả, bởi vì cô đã sớm không chỉ một lần hiểu được bản lĩnh của Hoàng Thiên dũng mãnh thế nào.
Bây giờ Phan Liệt là cung tên đã lên dây không thể không bắn. Nếu đã nói không được, thì dùng vũ lực để giải quyết!
“Lên! Cho Hoàng Thiên biết tay!”
Phan Liệt ra mệnh lệnh với hai tên vệ sĩ đeo kính đen đằng sau.
Hai tên vệ sĩ này là thân tín của Phan Liệt, bọn họ không quan tâm đến thân phận của đối phương là gì. Chỉ cần Phan Liệt hạ lệnh một tiếng, bọn họ sẽ giết ngay!
Hơn nữa hai tên vệ sĩ này đều mang mạng người trên người, đều từng ở Thiếu Lâm Tự. Bản lĩnh vô cùng sắc bén.
Sau khi nhận được mệnh lệnh của Phan Liệt, hai tên vệ sĩ nhanh chóng đến gần Hoàng Thiên, chuẩn bị ra tat tấn công Hoàng Thiên!
Hoàng Thiên đứng đó vững như núi Thái Sơn, thấy nắm đấm của hai tên vệ sĩ đã đến, Hoàng Thiên hơi nghiêng người, nhẹ nhàng tránh thoát.
Bịch bịch!
Trong chốc lát, Hoàng Thiên liên tiếp đá hai cú đá bên đẹp mắt, đá mạnh vào bụng dưới hai tên vệ sĩt “Ưal”
Hai tên vệ sĩ lập tức kêu gào thảm thiết, thân thể lại lùi về phía sau tiệm kinh doanh vài mét, mới gục xuống đất.
Hai tên vệ sĩ che lại phần bụng đang đau đớn, vô cùng sợ hãi.
Có nằm mơ cũng không ngờ tới, Hoàng Thiên trông yếu đuối mảnh khảnh lại có bản lĩnh dũng mãnh như thế, ra chiêu vừa chuẩn xác vừa tàn nhãn, căn cơ vô cùng điêu luyện!
Chỉ một chiêu đã thua trong tay Hoàng Thiên, trong lòng hai tên vệ sĩ rất không phục, nhưng lại không có cách nào cả, bởi vì bọn họ phát hiện ra rằng, bụng dưới đau đến không đứng dậy nổi, thế thì còn đánh với Hoàng Thiên thế nào?
Cái này…
Phan Liệt cũng không ngờ đến kết quả lại là như thế này!
Hai người vệ sĩ của ông ta đã theo ông ta bao nhiêu năm, trước giờ chưa từng thất bại.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!