Chương 301: Thương lượng
“Người mà cha muốn cho con thấy chính là người đi cùng cha tới từ Tokyo?”
Sắc mặt Hoàng Thiên xệ xuống hỏi Hoàng Văn Thành.
Hoàng Văn Thành phải nhìn Hoàng Thiên với ánh mắt khác.
Mười năm không gặp nhau, tuy Hoàng Văn Thành không hiểu Hoàng Thiên nhiều lắm.
Nhưng lúc này, Hoàng Văn Thành phát hiện Hoàng Thiên có vẻ lớn hơn những người bạn cùng trang lứa. Tất nhiên là già dặn hơn hẳn!
“Không sai! Con đoán thêm chút nữa xem người kia chính xác là ai.”
Hoàng Văn Thành cười nói.
“Là người nhà họ Phan và người nhà họ Lương đúng không?”
Hoàng Thiên thấp giọng nói.
“Ừ! Tối hôm qua cha của Phan Hạo là Phan Liệt và cha của Lương Thiên Vũ là Lương Hà Giang có tới nhà tìm. Bọn họ xin cha cho bọn họ đi cùng tới thành phố Bắc Ninh, muốn tận mắt nhìn thấy con một chút.”
Hoàng Văn Thành nghiêm túc nhìn Hoàng Thiên nói.
“Hừ, nói thẳng ra xem? Muốn con bỏ qua cho con trai bọn họ đúng không?”
Hoàng Thiên cười lạnh lùng nói.
Hoàng Văn Thành gật đầu, nói: ‘Đúng là vậy, tuy bọn họ không nói trắng trợn với cha nhưng cha nghĩ chắc là vậy.”
Im lặng một chút, Hoàng Văn Thành mới nói tiếp: “Thiên, con xử lý chuyện này thế nào là do con tự quyết định, cha sẽ không can thiệp vào chuyện của con.”
“Dù cha có can thiệp vào thì chưa chắc con đã nghe theo cha.”
Biểu cảm Hoàng Thiên lạnh nhạt, tiện miệng nói.
Chuyện này…
Hoàng Văn Thành sững sờ, quả thật thì có chút ngoài dự đoán của ông.
Nhưng ông không nói gì, chỉ yên tĩnh đứng đấy.
Hoàng Thiên trầm mặc, một lát sau mới nói với Hoàng Văn Thành: “Nếu bọn họ đã đến tìm cha, vậy thì con cũng phải nể cha đi gặp bọn họ một chút.”
“Được! Chúng ta đi luôn bây giờ hả?”
Hoàng Văn Thành hài lòng cười nhẹ một cái, hỏi qua ý kiếm Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nhìn ra được rằng Hoàng Văn Thành rất mong mình có thể hòa giải với người nhà họ Phan và người nhà họ Lương.
Dù sao thì thân là người đứng đầu nhà họ Hoàng ở Việt Nam, tung hoành mưa gió nhiều năm, Hoàng Văn Thành cũng đã được rèn luyện không ít sự sắc sảo, nhiều hơn là sự đưa đẩy khéo léo tình thế.
Cho nên đứng ở góc độ Hoàng Văn Thành chắc chắn sẽ mong sống mấy hòa với người nhà họ Phan và nhà họ Lương, quan hệ tốt với nhau thì vẫn hơn.
Nhưng Hoàng Thiên không nghĩ vậy, tính cách Hoàng Thiên là ân oán rõ ràng, có thù phải trả!
Bọn người Phan Hạo làm chuyện quá đáng, thậm chí tận ba hay mấy lần muốn lấy cả mạng Hoàng Thiên, Hoàng Thiên làm sao có thể tha cho nhà họ Phan bọn họ.
Mặc dù là vậy, Hoàng Thiên vẫn quyết định để cho ba anh ta chút mặt mũi mà đi gặp người nhà họ Phan với nhà họ Lương kia.
Hai cha con rời khỏi tập đoàn Quốc Tế Toàn Cầu, Lương Mạnh Bắc tự mình lái xe, Lưu Nguyệt Hoa cũng đi theo, mấy người chạy thẳng tới quán rượu cao cấp nhất thành phố Bắc Ninh.
Vừa vào tới của quán rượu đã thấy có mấy người đứng đó từ trước nghênh đón vào.
Đối tượng là hai đôi vợ chồng tầm tuổi trung niên. Quần áo rất lịch sự, từ trang phục đến cử chỉ của họ cho thấy họ là nhân vật nổi tiếng trong xã hội giàu có.
Sau lưng đôi vợ chồng có hai vệ sĩ mặc quần âu, áo vest, tất cả đều có trang phục màu đen, đéo kính đen, uy nghiêm theo sau.
“Tổng giám đốc Hoàng! Tôi đang rất mong chờ ngài, mời vào, mau vào!”
Phan Liệt vô cùng nhiệt tình, đưa tay tới trước mặt Hoàng Văn Thành nghênh đón, bắt tay thân thiết với Hoàng Văn Thành.
Cha Lương Thiên Vũ là Lương Hà Giang cũng rất nhiệt tình tới chào hỏi Hoàng Văn Thành.
“Tổng giám đốc Hoàng, vị này chính là cậu nhà hả? Quả nhiên rất tuấn tú nha!”
Lương Hà Giang giơ ngón cái với Hoàng Thiên, tán thưởng.
“Đúng vậy, đây là con trai tôi, Hoàng Thiên.”
Hoàng Văn Thành rất tự hào khi giới thiệu cho hai vợ chồng Phan Liệt và Lương Hà Giang. Sau đó quay sang giới thiệu Phan Liệt và vợ chồng Lương Hà Giang cho Hoàng Thiên.
Từ đầu đến cuối, Hoàng Thiên rất bình Tĩnh, chỉ là khách sao nói hai ba câu với hai đôi vợ chồng kia.
Phan Liệt và Lương Hà Giang rất có lòng, là nhân vật rất tinh anh, mặc dù mất liên lạc với con trai nhưng trên mặt bọn họ vẫn tươi cười như gió xuân về, như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Hoàng Thiên không thể không phục điểm này, xem ra những người có thể làm nên chuyện lớn có thành tựu khổng lồ thì tâm lý rất ổn định mạnh mẽ! Nhưng vợ Phan Liệt và Lương Hà Giang lại không làm được thế, hai người phụ nữ này luôn cười, nhưng trong đó còn bộc lộ rõ ràng sự lo lắng và tức giận, hai người họ cười còn khó nhìn hơn cả khóc.
Hơn nữa lúc họ nhìn Hoàng Thiên, trong ánh mắt đều mang sự oán độc cùng ý hận, hận không thể giết Hoàng Thiên ngay tại chỗ!
Hoàng Thiên dĩ nhiên là nhìn ra được.
Trong lòng thầm cười nhạt chế giễu, cũng không thèm quan tâm để ý đến hai người phụ nữ này.
Lương Mạnh Bắc và Lưu Nguyệt Hoa ở một bên, cơ bản là không có tư cách nói chuyện, đừng nhìn địa vị của Lương Mạnh Bắc và Lưu Nguyệt Hoa ở Bắc Ninh, ở trong hoàn cảnh này, bọn họ còn kém xa.
Ngay sau đó, mọi người đi vào quán rượu.
Phan Liệt và Lương Hà Giang đã đặt phòng riêng từ sớm, rẻ nhất cũng phải tiêu tốn tầm ba trăm năm mươi tỷ.
“Vào, vào, Tổng giám đốc Hoàng, ngài và cậu nhà ngồi ở vị trí cao nhất.”
Lương Hà Giang rất hiểu chuyện mà mời Hoàng Văn Thành ngồi ở vị trí chính.
Hoàng Văn Thành không khách sáo, dù sao thì cũng là thói quen. Lấy thân phận của ông thì đến những trường hợp như này tất nhiên là sẽ ngồi ở vị trí chính.
Hơn nữa, Phan Liệt và Lương Hà Giang còn mời Hoàng Văn Thành, Hoàng Văn Thành đương nhiên là chấp thuận nghe theo.
Tất cả đã ngồi xuống, Ngũ Liễu và Lương Hà Giang nóng lòng vội vã muốn nói chuyện chính, mà Hoàng Văn Thành vẫn như trước, cứ trò chuyện phiếm vui vẻ.
Hoàng Thiên ngồi im không lên tiếng.
Anh có thể tới chỗ này là cho cha anh mặt mũi, nếu không anh cũng lười nhìn thấy mặt Phan Liệt và Lương Hà Giang.
Mấy phút sau, vợ Lương Hà Giang không kìm nén được nữa, kéo tay áo Lương Hà Giang: “Hà Giang, nhanh nói chuyện chính với Tổng giám đốc Hoàng, tôi lo lắng gần chết mất…
Sắc Mặt Lương Hà Giang khẽ biến, ông †a âm thầm nghiến răng!
Thật ra Lương Hà Giang đã đè nén được lửa giận trong bụng! Đừng nhìn vẻ mặt ung dung tự tại, thật ra ông ta cũng rất lo lắng cho hai đứa con trai con gái đang bị mất liên lạc! Hơn nữa, tin tức đã được xác nhận, hai đứa con ông ta đang ở trong tay Hoàng Thiên, lại còn bị đưa ra nước ngoài!
Cho nên Lương Hà Giang vô cùng căm ghét Hoàng Thiên nhưng không dám làm bậy, rất sợ chọc giận Hoàng Thiên, xong anh ta sẽ làm con trai con gái ông ta không trở về được.
“Khụ, khụ, tổng giám đốc Hoàng, tôi có thể hỏi một chút không.”
Lương Hà Giang nhìn Hoàng Văn Thành nói.
Ý nghĩ của Phan Liệt và Lương Hà Giang cũng không khác nhau mấy, lúc này ông ta cũng rất khó chịu với cái thái độ của Hoàng Văn Thành.
“Được rồi tổng giám đốc Hoàng! Vây tôi nói thẳng với cậu nhà mọi chuyện!”
Lương Hà Giang lớn tiếng nói, sau đó đứng dậy đi tới trước mặt Hoàng Thiên: “Cậu Thiên, theo như chai phận mà nói thì tôi cũng là bậc trên, hôm nay chú Vương có một yêu cầu, mời cậu thả con trai và con gái tôi, để chúng tôi có thể đoàn tụ, được không?”