Chương 199: Rặc một lũ chó điên
“Hừ, muốn gì? Cô muốn động tay động chân với tôi hả?”
Văn Long hừ lạnh một tiếng, trầm mặt nhìn Tường Vy.
Tường Vy hiểu rất rõ Văn Long, cô biết Văn Long là một người bình thường. Nhiều năm qua, anh ta làm đạo diễn, từ lâu đã bị những đạo diễn nữ mới vào nghề cho đo ván.
Đối đầu với một gã như vậy,Tường Vy không hề lo lắng, cô rất tự tin.
“Tôi cảnh cáo anh lần cuối cùng. Lập tức thả vợ Hoàng Thiên ra. Một lát khi Hoàng Thiên đến, tôi sẽ quyết đấu công bằng với anh ta”
Tường Vy lạnh lùng cảnh cáo Văn Long.
“Thả đi? Mẹ nó chứ, con khốn như cô nghĩ mình là mẹ thiên hạ hả? Cho cô tí thể diện mà cô còn dám lên mặt chọc vào ông đây? Hôm nay tôi sẽ cho cô biết thế nào là lễ độ”
Văn Long hùng hổ măng, càng mắng càng khó nghe.
Tường Vy tức đến phát điên. Cô ta cũng không phải loại người dễ tính gì cho cam, nhìn thấy Văn Long mạnh miệng như vậy khiến cô ta không kiềm chế nổi.
“Chát.”
Tường Vy vung tay cho Văn Long ăn một bạt tail “Mẹ kiếp.”
Văn Long bị đánh cho choáng váng, tên khốn này lập tức nổi trận lôi đình.
Hôm qua bị Hoàng Thiên đánh đến sưng cả mặt, hôm nay lại bị Tường Vy đánh, Văn Long tức gần chết.
“Mẹ mày, dám đánh tao?”
Văn Long tức giận, giơ tay định tát vào mặt Tường Vy.
Nhưng anh ta làm thế cũng vô dụng, chẳng những không đánh trúng Tường Vy mà còn để cô ta né được, sau đó nhanh chóng túm lấy cổ áo của Văn Long.
“Để tôi cho cậu nói không nổi tiếng người, phải gào thét xin tha.”
Tường Vy khí thế mạnh mẽ, một bên hét lớn, một bên ra đòn quyết liệt, hung hăng tấn công Văn Long.
Văn Long bị đánh đến mơ hồ, cuối cùng cũng biết được sự lợi hại của Tường Vy.
Hai gã đầu trọc ở trong phòng chuẩn bị tấn công Lâm Ngọc An, đột nhiên nghe được bên ngoài có tiếng đánh nhau, hai người biết có chuyện không hay, đồng loạt xông ra.
“Cái này, chuyện gì xảy ra vậy, người cùng một phe sao lại đánh nhau?”
Một cái đầu hói nhanh chóng đến khuyên can.
Một tên trọc đầu khác cũng bước đế, cố gắng kéo Tường Vy ra.
Tường Vy đang nổi nóng, thấy hai gã đầu trọc đi ra giả làm người tốt thì cô ta càng nóng hơn.
“Hai người các anh cũng chả phải loại tốt đẹp gì.”
Tường Vy nói. Hai gã đầu trọc này cũng chả nhằm nhò gì với cô ta.
Hai tên đầu trọc không dám đánh lại, bọn chúng cũng biết rằng Tường Vy là một nhân vật rất lợi hại.
“Làm phản.”
Văn Long giận đến độ nhảy dựng lên, lấy điện thoại di động ra, gọi cho Tiêu Đông Mai.
Sau khi nói sơ qua về tình hình ở đây, Văn Long đưa điện thoại cho Tường Vy. “Bà chủ muốn nói chuyện với cô Tường Vy hồi hộp trong lòng, cô rất e ngại người phụ nữ tên Tiêu Đông Mai này.
Đúng như dự đoán, Tiêu Đông Mai đã hung dữ mắng cô ta trên điện thoại và bảo cô ta phải nghe theo lời Văn Long.
“Thế nào? Hừ, bây giờ cô còn dám ngăn cản tôi không?”
Văn Long hừ lạnh một tiếng, hỏi Tường Vy.
Tường Vy không còn cách nào khác, cô †a cũng bất lực, cô ta không dám không nghe theo mệnh lệnh của Tiêu Đông Mai.
“Các người muốn làm gì thì tùy.”
Tường Vy nghiến răng nói.
“Ha hai”
Văn Long cười đắc thắng, vừa nghĩ đến chuyện có thể xơi tái được Lâm Ngọc An, tên này thậm chí còn quên ngay chuyện mình vừa bị đánh, trong lòng vô cùng háo hức.
Văn Long cùng với hai gã đầu trọc gấp gáp lao vào phòng.
Tường Vy do dự một chút rồi cũng vào theo.
Ngay khi Văn Long và hai gã đầu trọc bước vào phòng, anh ta đã nhìn thấy Lâm Ngọc An đang liều mạng dùng thanh sắt cạy cửa sổ.
“Được lắm, mẹ nó, cộ còn muốn chạy trốn?”
Văn Long trừng mắt, xông tới giật thanh sắt trong tay Lâm Ngọc An.
“Chồng tôi tới ngay bây giờ đó, các người mau thả tôi ra, tôi cam đoan sẽ bảo chồng tôi tha cho các người một con đường sống.”
Lâm Ngọc An hoàn toàn sợ hãi, Hoàng Thiên còn kịp đến mà cô đã hết thời gian mất rồi, nhìn thấy Văn Long và hai tên đầu trọc mắt long sòng sọc muốn động chạm đến cô.
Lâm Ngọc An đã đoán trúng, Văn Long quả thực không chờ nổi nữa, cười nói: “Đừng có đem Hoàng Thiên ra mà hù ông đây. Cô đã nằm trong tay tôi rồi, tôi hoàn toàn không sợ Hoàng Thiên.”
Sau đó, Văn Long vồ lấy Lâm Ngọc An.
“Chát”
Trong tình huống cấp bách, Lâm Ngọc An, theo bản năng, tát cho Văn Long một bạt tai.
Đánh rất mạnh, khiến cho Văn Long chảy cả máu mũi.
Văn Long thực sự rất bực mình, thầm nghĩ hai ngày nay làm gì mà liên tục bị đánh.
“Mẹ kiếp, cô đang tự chuốc lấy đau thương đó.”
Văn Long tức giận mắng, hung hăng tát vào mặt Lâm Ngọc An.
Sau hàng chục cái tát, khuôn mặt của Lâm Ngọc An đã bầm tím và sưng tấy, chảy máu ở khóe miệng.
Tường Vy nhìn thấy cũng phải nhíu mày, thầm nghĩ Văn Long đúng là loại súc sinh, không hề thương hoa tiếc ngọc.
Hai gã đầu trọc cũng rất hưng phấn, cùng nhau đến giữ tay Lâm Ngọc An lại, để cho Văn Long đánh.
Văn Long đánh càng lúc càng mạnh, nghĩ đến việc Hoàng Thiên đã ngược đãi mình dã man như vậy, anh ta không kiềm được mà trút hết giận lên người Lâm Ngọc Anl “Đồ cầm thú! Chồng tôi sẽ không tha cho anh đâu.”
Lâm Ngọc An tức giận đến mức tim cũng run lên, cô đau đớn khóc.
“Còn dám đem chồng ra dọa tao?”
Hai mắt Văn Long đỏ ngầu, gầm lên một tiếng, sau đó đá thẳng vào bụng dưới của Lâm Ngọc An.
“Oái.”
Lâm Ngọc An đau đến độ hai mắt tối sầm lại, gần như bất tỉnh.
Văn Long lại hung tợn đập một phát vào mũi Lâm Ngọc An, đánh cho Lâm Ngọc An chảy cả máu mũi.
Thứ bại hoại này xuống tay quá tàn nhẫn, khiến hai gã đầu trọc cũng phải trợn mắt há mồm, bọn chúng đang nghĩ Văn Long điên rồi sao? Đánh vợ của Hoàng Thiên bầm dập cả mặt mũi thế này thì đâu còn xinh đẹp nữa.
“Anh Văn, đừng đánh, đừng đánh nữa, đợi chút xong việc rồi đánh tiếp,”
Gã đầu trọc hèn mọn liếc mắt nhìn Lâm Ngọc An, thuyết phục Văn Long.
Văn Long lúc này mặc dù chưa thỏa mãn nhưng vẫn dừng ta, nói với hai gã đầu trọc: “Kéo con khốn này lên giường, tao trước.”
“Được được được.”
Hai gã trọc đầu đồng thanh, kéo Lâm Ngọc An lên giường.
Ông xã, anh đang ở đâu, mau đến đây.
Trái tim Lâm Ngọc An đang rỉ máu, cô gần như tuyệt vọng.
Thấy Văn Long sắp làm nhục mình, Lâm Ngọc An nhìn xung quanh, cô nhìn chằm chằm giường sắt, chuẩn bị đập đầu chết, không muốn bị làm nhục.
“Hừ, cô muốn chết hả? Tôi không để cô được toại nguyện đâu.”
Văn Long hừ một tiếng, đã nhìn ra được ý đồ của Lâm Ngọc An, nắm chắc hai cổ tay Lâm Ngọc An, không cho cô tìm đến cái chết.
Thế là hết!
Lâm Ngọc An nhằm mắt lại, hoàn toàn tuyệt vọng.
“Rầm”
Đúng lúc này, cánh cửa phòng bị một người đạp mạnh, văng ra.
Mọi người trong phòng đều giật nảy mình, quay đầu nhìn lại, một người đàn ông trẻ tuổi xuất hiện trước cửa, trên người tràn đầy sát khít “Ông xã!”
Lâm Ngọc An bị đè ở trên giường, nhìn thoáng qua đã nhận ra, người đến chính là Hoàng Thiên chồng của cô.
Hoàng Thiên nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tức đến nhăn mặt nhăn mày.
Đáng chết!
Bọn chúng dám đối xử như vậy với người vợ mà anh nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Văn Long có chút hoảng hốt khi nhìn thấy bộ dạng Hoàng Thiên giống như sắp giết người, nhưng thằng khốn này phản ứng rất nhanh, lập tức lấy ra từ thắt lưng một con dao găm sắc bén.
Con dao này đã được Văn Long chuẩn bị từ lâu, anh ta đã tính rồi, một khi Hoàng Thiên đến, anh ta sẽ dùng Lâm Ngọc An để uy hiếp Hoàng Thiên, không sợ Hoàng Thiên không nghe lời!
“Cuối cùng mày cũng đến rồi, hừ, lại còn đến rất nhanh nữa chứt Văn Long nói xong liền kề dao vào cổ Lâm Ngọc An, chỉ cần hắn dùng một chút lực, Lâm Ngọc An liền chết ngay tại chỗ.
Hoàng Thiên định bước đến để giải cứu Lâm Ngọc An thì nhìn thấy Văn Long cầm dao ép bức Lâm Ngọc An.
Mặc dù tức giận đến mức muốn giết người nhưng Hoàng Thiên vẫn kiềm chế được, anh thật sự sợ con chó điên Văn Long này làm tổn hại đến Lâm Ngọc An.
“Thả vợ tao ra thì tao còn nương tay, để tụi mày chết nhẹ nhàng hơn một tí.”
Hoàng Thiên kìm nén cơn tức giận, hét lên với Văn Long.
“Ha ha ha! Mày không thấy lời nói của mình buồn cười sao? Hoàng Thiên, tao ra lệnh cho mày quỳ xuống, khấu đầu một trăm cái,sau đó tao mới quyết định xem có nên lấy mạnh của mày hay không.”
Văn Long nhe răng cười đắc ý, tưởng ăn chắc được Hoàng Thiên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!