Tại đây cách nghĩa địa chưa đủ một km, bốn phía xung quanh đều không có người nào ở, rất tiêu điều quạnh quẽ.
Loại địa phương này, cũng làm cho người ta theo bản năng cảm giác được sự hãi, nhát gan, buổi tối cũng không dám tới nơi này.
"Anh Thiên, chính là nơi này, ông chủ của chúng tôi ngay ở chỗ này chờ anh"
Một người đàn ông đeo mặt nạ thận trọng nói với Hoàng Thiên , bây giờ gã ta
cũng không dám dương oai với Hoàng Thiên nữa.
Hoàng Thiên nhìn nhìn hoàn cảnh xung quanh này, vốn đã coi chừng mười phần rồi, anh biết coi như thực lực của mình rất mạnh, cũng không thể chủ quan qua loa, nếu không để ý sẽ bị ám toán lúc nào không biết.
Dù sao chỉ có một mình anh ở đây, Lã Việt và bọn đàn em của anh ta đều cách
nơi này rất xa, hơn nữa cũng không biết anh ta ở nơi nào.
Cho nên Hoàng Thiên phải cẩn thận, lúc này anh xuống xe, sau đó phất phất tay,
ra hiệu cho hai người đàn ông đeo mặt nạ cũng xuống xe.
Bây giờ hai người đàn ông đeo mặt nạ quá nghe lời Hoàng Thiên nói..., Hoàng Thiên không cho bọn họ xuống xe thì bọn họ ngay cả động cũng không dám động.
Nhìn thấy Hoàng Thiên mời bọn họ xuống, bọn họ vội vàng nhanh chóng xuống xe, quy củ đứng ở bên người Hoàng Thiên.
"Ông chủ của các người đâu?"
Hoàng Thiên đợi một hồi lâu đều không thấy người xuất hiện, rất không vui hỏi.
"Anh Thiên đừng có gấp, ông chủ của chúng tôi nói muốn gặp anh thì nhất định sẽ gặp anh"
Một người đàn ông đeo mặt nạ nói ra.
Gã vừa dứt lời, bên trong một rừng cây nhỏ cách đó không xa truyền đến động tĩnh.
Chỉ thấy một người đàn ông tuổi còn trẻ từ trong rừng cây đi ra, tuy trên mặt đeo mặt nạ bảo hộ nhưng từ dáng người đến xem người đàn ông này cũng chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi.
"Ha ha, quả nhiên anh Thiên có năng lực, rõ ràng còn rất can đảm đến gặp tôi."
Đúng là Từ Phong, gã ta cười âm hiểm, còn vỗ tay, tán thưởng Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên cũng thật sự không nói lên lời, không biết ba tên này là từ đâu xuất
hiện , có thể khẳng định trước kia tuyệt đối anh chưa từng thấy bọn họ.
Nhưng từ lời nói cử chỉ của Từ Phong đến xem, Hoàng Thiên có thể xác định,
người này rất không tầm thường, hẳn là một nhân vật đã trải qua rất nhiều các mặt của xã hội.
Thật đúng là Hoàng Thiên đã đoán trúng, tên Từ Phong này xác thực không đơn giản.
"Lời ong tiếng ve ít nói dông dài, cậu muốn mỹ phẩm làm đẹp tựu trong tay tôi.
Tổng cộng có mười bình, giá tốt cũng đủ cho cậu bán rồi, tiền bán cậu có thể tiêu hai đời.
Thả mẹ vợ cả tôi ra, mười bình mỹ phẩm làm đẹp này sẽ thuộc về anh."
Hoàng Thiên lắc lắc cái túi trong tay, anh không muốn nhiều lời tốn nước miếng
với Từ Phong, thầm nghĩ đổi về Trương Lan Phượng coi như xong.
Về phần khoản nợ này, vậy thì sẽ từ từ cùng tên này tính toán rác rưởi.
Thế nhưng không nghĩ tới, Từ Phong lạnh lùng hừ một tiếng, nói ra: "Anh Thiên, anh cũng quá coi thường tôi rồi?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!