Bà ta đưa di động cho Từ Phong, nói ra: "Con rể tôi muốn nói vài câu với anh, nó đã đoán được tôi bị bắt cóc rồi."
"Ha ha, tên họ Hoàng còn rất thông minh"
Từ Phong ha ha cười âm hiểm, nhận lấy điện thoại của Trương Lan Phượng.
"Hoàng Thiên đúng không? Mỹ phẩm trong tay anh, tôi cảm thấy rất hứng thú.
Lập tức làm theo lời tôi bảo, đưa đến bãi tha ma xong lập tức cút, không cho phép dừng lại. Nếu như anh dám phải người mai phục ở xung quanh thì ông đây cũng có thể biết, hừ hừ, đến lúc đó anh hãy nhặt xác mẹ vợ anh đi."
Từ Phong lạnh lùng nói, tràn đầy uy hiếp.
Lúc này Hoàng Thiên rất bình tĩnh, anh đã trải qua rất nhiều sóng gió, một chút
tràng diện này còn chưa đủ khiến cho anh lo lắng.
"Có thể, tôi không cần biết anh là ai nhưng sau khi thu được đồ đạc thì lập tức
thả mẹ vợ của tôi ra. Nếu không, Hoàng Thiên tôi nhất định sẽ giết anh"
Hoàng Thiên trầm giọng nói ra.
Từ Phong nghe được giọng nói trầm ổn và mạnh mẽ của Hoàng Thiên, trong lòng vẫn là có chút sợ.
Nghĩ thầm quả nhiên danh bất hư truyền, tên Hoàng Thiên này quá không dễ chọc.
Loại tình huống này, còn có thể bảo trì trấn định như thế, điều này không phải là người bình thường có thể làm được.
Hơn nữa Hoàng Thiên có bao nhiêu thực lực, trong lòng Từ Phong cũng biết rất rõ ràng. Gã ta biết rõ Hoàng Thiên không phải đe dọa gã, anh thật sự có thể giết gã, hay anh có thể tiêu diệt gã đến nỗi ngay cả xương cốt bột phần đều không còn.
"Ha ha, được rồi Hoàng Thiên, tôi chỉ muốn lấy được đồ thôi, sẽ không làm gì mẹ
vợ của anh đâu. Nhưng anh phải nhớ kỹ cho tôi, chớ đùa nghịch bịp bợm với tôi, nếu không anh hãy tự gánh lấy hậu quả"
Từ Phong nói vài câu ngoan độc với Hoàng Thiên xong thì cúp điện thoại.
Trương Lan Phượng nghe được rõ ràng, Từ Phong nói lấy được đồ vật thì sẽ
không làm gì bà, trong lòng bà yên tâm không ít.
"Người anh em, nhất định con rể tôi sẽ mang thứ đó đưa cho anh, trước tiên hay
là anh cứ thả tôi đi."
Trương Lan Phượng ngây thơ nói ra với Từ Phong.
"Đi con mẹ bà đấy! Chưa từng nghe qua không thấy con thỏ không thấy vuốt đại bàng sao?
Không thấy mỹ phẩm, còn muốn cho ông đây thả bà?"
Từ Phong nổi giận mắng Trương Lan Phượng.
Trương Lan Phượng rụt rụt cổ, không dám lên tiếng nữa.
... Nhưng mà bên này Hoàng Thiên đã rất là lo lắng.
Tuy anh rất trấn định, nhưng trong lòng cũng không khỏi lo lắng.
Dù thế nào đi chăng nữa, Trương Lan Phượng cũng là mẹ của Lâm Ngọc An. Trên đời này, bà xã anh ngoại trừ mẹ và em gái bên ngoài thì không còn người thân nào nữa.
Nếu Trương Lan Phượng có xảy ra chuyện gì không hay, bà xã nhất định sẽ thương tâm gần chết, cho nên lần này nhất định phải cứu Trương Lan Phượng bình an trở về.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!