Chương 147: Tận dụng thời cơ Ra ngoài ẩn nấp trước?
Sau khi Tiêu Tân và anh Phó nghe xong những gì mà Hoàng Thiên nói, cả hai người đều sửng sốt, họ cảm thấy Hoàng Thiên cẩn thận như vậy thật sự không cần thiết.
“Anh Thiên, việc này không cần thiết lắm đâu. Chẳng phải chỉ là một Đinh Toàn và Grusen thôi sao? Chẳng lẽ bọn chúng còn có thể lật trời được chắc?”
Anh Phó không thèm quan tâm mà nói với Hoàng Thiên.
Tiêu Tân cũng tới bên cạnh Hoàng Thiên, nói với anh: “Anh Thiên, tôi thấy anh Phó nói rất đúng, ngay cả cha cậu ta còn bị chúng ta giải quyết thì sợ gì cái tên Đinh Toàn này chứ?”
“Nếu như chỉ một Đinh Toàn thì muốn đối phó với gã ta như thế nào cũng rất dễ dàng. Nhưng bây giờ lại có thêm một nhóm sát thủ nổi danh quốc tế của Grusen, chúng †a vẫn nên cẩn thận để không tạo ra sai lầm †o lớn”.
Hoàng Thiên trầm giọng nói với anh Phó và Tiêu Tân.
“Một nhóm sát thủ?”
Tiêu Tân giật mình nhìn Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên khẽ gật đầu, ý bảo anh Phó và Tiêu Tân làm theo.
Anh Phó và Tiêu Tân không dám nói thêm gì nữa, nếu Hoàng Thiên đã ra lệnh thì bọn họ phải phục tùng vô điều kiện thôi.
Sau khi đưa Phó Duy Tân và Phó Mẫn ra khỏi căn nhà gõ, Tiêu Tân cho người của mình áp giải hai cha con bọn họ đến bụi cỏ, dùng dây thừng trói chặt rồi bịt miệng cả hai lại.
Đương nhiên, đây đều là ý của Hoàng Thiên, rất có khả năng một lát nữa đám người Đinh Toàn trở về, hiện giờ còn chưa biết được thực lực của đối phương như thế nào, tất nhiên không thể để cho Phó Duy Tân và Phó Mãn tạo ra bất kỳ tiếng động nhỏ nào.
Cách nhà gỗ hơn mười mét, tất cả nhóm người Hoàng Thiên đều đang ẩn nấp.
Lúc này đang là nửa đêm, gió núi thổi qua từng cơn, làm trên người mát lạnh thoải mái.
Dưới chân núi này cái gì cũng tốt, chỉ là mấy con muỗi rất thích hút máu người, Hoàng Thiên cùng mọi người nấp ở đây cũng rất giày vò.
“Anh Thiên, chúng ta đã ở đây để làm mồi cho muỗi rồi, nếu không đợi được Đinh Toàn và Grusen, vậy thì chúng ta bị cắn cũng thật uổng phí.”
Anh Phó không ngừng than khổ, cuộc sống về đêm ở thành phố Bắc Ninh của anh ta cực kỳ thoải mái, đã bao giờ phải chịu tội như thế này chứ….?
Tiêu Tân cũng có chút không chịu nổi, gãi những chỗ bị muỗi cắn, nói với Hoàng Thiên: “Anh Thiên, nếu không thì chúng ta rút lui đi, theo tôi thấy, chưa chắc đêm nay cái tên Đinh Toàn kia sẽ trở về”.
“Tận dụng thời cơ”.
Hoàng Thiên chỉ nhẹ nhàng nói một câu, anh đang ở đây đợi Vũ Thanh dẫn người đến, tất nhiên bây giờ không thể rút lui.
“Vợ và cha vợ của Đinh Toàn đều nằm trong tay chúng ta, chẳng lẽ còn sợ sau này không tìm được cậu ta hay sao?”
Anh Phó hỏi Hoàng Thiên.
“Khó nói, với tính cách đó của Đinh Toàn, vì mạng sống thì vợ có nghĩa lý gì chứ?”
Hoàng Thiên phân tích.
Tiêu Tân và anh Phó đầu nhẹ gật đầu, cảm thấy Hoàng Thiên nói rất có đạo lý, cho nên cũng không nói thêm gì nữa.
Thời gian cứ thế trôi qua, Hoàng Thiên cùng mọi người nấp vào trong bụi cỏ vậy mà đã hơn một tiếng đồng hồ!
Cho đến nửa đêm, Hoàng Thiên cũng không khỏi có chút nóng lòng.
Trên người anh bị căn thành nhiều vết lớn như vậy, nếu như không đợi được Đinh Toàn và Grusen thì chỉ có thể nhận không phần tội này.
Giữa lúc Hoàng Thiên đang hơi dao động, ở phía xa xa đã có động tĩnh.
Chỉ thấy mấy cái bóng đen đang từ xa đi đến, những người này nhanh chóng đến trước căn nhà gỗ.
“Chúng đến rồi.”
Tiêu Tân giảm âm lượng, nhẹ giọng nhắc nhở mọi người.
Hoàng Thiên giơ tay ngăn lại, ý bảo anh ta đừng có tiếp tục lên tiếng.
Mượn ánh trăng, Hoàng Thiên đếm số lượng người bên kia, tổng cộng sáu người.
Nhìn theo dáng người, trong đó ngoại trừ một người có hơi gầy thì còn lại năm người đều rất cao, cơ thể cường tráng, vạm vỡ.
Sáu người này lần lượt đi vào căn nhà gõ, nhưng không lâu sau đó lại đi ra, hơn nữa bọn họ rõ ràng có chút luống cuống.
“Anh Thiên, chúng ta lên làm thịt bọn chúng đi!”
Anh Phó thật sự không kiên nhẫn được nữa, trầm giọng nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên không nói chuyện, lúc này anh đã nhìn thấy rõ ràng, năm người kia cao lớn vạm vỡ, trong tay mỗi người đều là một cây súng tiểu liên, hỏa lực này tương đối ác liệt… Mà về phía mình, chỉ có anh Phó và Tiêu Tân mang theo súng, còn đều là súng ngắn, làm sao chiến đấu với năm cây súng tiểu liên bên kia đây?
Hiện giờ chỉ có thể chờ Vũ Thanh đến, muốn đối phó với nhóm sát thủ quốc tế thế này, cũng chỉ có Vũ Thanh mới làm được.
“Đừng nói lung tung, cậu cũng không nhìn thử xem bọn họ đang cầm vũ khí gì.”
Tiêu Tân võ cái đầu trọc của anh Phó một cái, nhỏ giọng nói.
Ánh mắt anh Phó không được tốt cho lắm, có hơi cận nhẹ, nghe Tiêu Tân nói xong thì cẩn thận quan sát lại, lúc này mới thấy rõ hỏa lực của đối thủ.
Anh ta thè lưỡi một cái, không nói gì nữa.
Sáu người ở trước mặt, cái tên gây ốm kia đúng là Đinh Toàn, còn lại năm người thì chính là Grusen và người của anh ta.
“Cậu Toàn, vì sao vợ và cha vợ của cậu lại âm thầm bỏ đi như vậy?”
Tiếng Việt của Grusen khá tốt, lúc này đang hỏi Đinh Toàn.
Trong đôi mắt sói của Đinh Toàn chợt lóe lên sự sắc bén, bây giờ cậu ta cũng rất phiền muộn.
Cậu ta không trả lời Grusen mà lấy điện thoại ra gọi cho Phó Mẫn.
Ngay lập tức, điện thoại của Phó Mẫn vang lên.
Nhạc chuông điện thoại của cô ta vang lên khá lớn, cách rất xa cũng nghe thấy.
Đặc biệt là giữa đêm khuya yên tĩnh thế này, tiếng động cành lớn hơn.
Không hay rồi!
Trái tim Hoàng Thiên đập mạnh một cái, vừa rồi chỉ lo bịt miệng Phó Duy Tân và Phó Mẫn mà quên mất điện thoại của bọn họ!
Nhưng bây giờ đã quá chậm rồi, chuông điện thoại di động vừa vang lên đã lập tức kinh động đến Đinh Toàn và Grusen.
Grusen thật sự đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, mang theo bốn người chạy về phía nhóm người Hoàng Thiên!
Anh Phó vừa thấy tình hình không ổn, rút súng lục ra muốn nổ súng.
Hoàng Thiên vội vàng nằm cổ tay ngăn anh ta lại.
“Tuyệt đối đừng manh động, nếu như bây giờ mà nổ súng thì tất cả chúng ta đều sẽ phải chết ở chỗ này!”
Hoàng Thiên nói với anh Phó.
Trong chớp mắt, Grusen đã mang theo người của mình vây tới, năm cây súng tiểu liên đồng loạt nhắm vào bụi cỏ, chuẩn bị nổ súng bất cứ lúc nào.
Đinh Toàn cũng nhanh chóng đi qua, cặp mắt hình tam giác của tên này cực kỳ tàn nhẫn, lộ ra ánh sáng như sói, đi tới phía sau Grusen.
“Cậu chủ, xem ra đã có người ra tay với vợ của cậu rồi…”
Grusen cười lớn một trận, nói với Đinh Toàn.
Đôi mắt của Đinh Toàn hiện lên sự hung ác, kêu lớn về phía bụi cỏ: “Hoàng Thiên, là mày phải không? Cút ra đây cho tao!”
Hoàng Thiên biết có nấp nữa cũng vô ích, người ta cũng đã phát hiện ra rồi, còn che che giấu giấu cái cọng lông gì?
Anh nháy mắt với Tiêu Tân và anh Phó, ra hiệu hai người mang Phó Mãn và Phó Duy Tân đến đây tạm thời làm con tin trước.
Tiêu Tân và anh Phó tự nhiên ngầm hiểu, dùng súng uy hiếp Phó Mẫn và Phó Duy Tân, để giằng co với nhóm người của Đinh Toàn.
Hoàng Thiên đứng lên trước tiên, sau đó mấy người Tiêu Tân cũng đứng lên theo.
Mượn ánh trăng, Đinh Toàn thấy rất rõ ràng, người đang đứng trước mặt đúng là Hoàng Thiên… Vừa thấy vợ và cha vợ mình bị người ta cầm súng chĩa vào đầu, Đinh Toàn nổi giận đùng đùng.
“Mày giỏi lắm Hoàng Thiên, lá gan của mày cũng không nhỏ đâu…, lại còn dám bắt vợ tao”
Vẻ mặt Đinh Toàn u ám, hung ác hét vào mặt Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên đứng ở đó vẫn khá bình tính, dù sao bây giờ trong tay có con tin, không sợ đám người Đinh Toàn làm bậy.
“Chẳng phải lá gan của cậu còn lớn hơn sao? Đinh Toàn, tôi khuyên cậu vẫn nên đừng tự tìm đường chết, mau kêu người của cậu bỏ súng xuống, tôi còn có thể tha cho mày một mạng.”
Hoàng Thiên nghiêm nghị nói.
Sau khi Đinh Toàn nghe Hoàng Thiên nói xong thì lập tức cười lớn một trận, cảm thấy giống như mình đang nghe một câu chuyện hài buồn cười nhất trên đời này vậy.
“Ha ha ha! Tao nói này Hoàng Thiên, có phải là mày sợ đến choáng váng luôn rồi hay không? Mày nghĩ là có Lã Việt giúp đỡ thì mày hay rồi à? Tao nói cho mày biết, chỉ với hai cây súng bắn chim đó của tụi mày á hả?
Ngay cả cái rắm cũng không có!”
Đinh Toàn cực kỳ kiêu ngạo nói với Hoàng Thiên.
“Đinh Toàn, nếu cậu dám làm càn, vợ và cha vợ cậu cũng đừng nghĩ tới việc sống sót!”
Tiêu Tân hung ác dùng súng đập nhẹ vào.
đầu Phó Mẫn, quát lớn với Đinh Toàn.
Thật lâu sau Đinh Toàn cũng không lên tiếng, vợ cậu ta bị Hoàng Thiên khống chế, cậu ta cũng rất khó xử lý… Nếu như không phải như vậy, cậu ta đã sớm để đám người Grusen nổ súng.
Tuy là như thế, nhưng cái tên Đinh Toàn này thật sự cũng không vô dụng, ánh mắt khẽ đảo vài vòng, cậu ta đã có chủ ý.
“Ha ha, mấy người này tao đã sớm không cần nữa, mày muốn giết thì cứ giết quách đi cho xong.”