Cây huyết linh chính là nguyên liệu tốt nhất, Hoàng Thiên cũng không cho phép để truyền ra ngoài, lại càng không cho phép người nước ngoài lấy được. Nếu như vậy, chẳng phải tiền của những quý bà yêu cái đẹp ở Việt Nam này đều để người nước ngoài kiếm hết hay sao?
Nếu tất cả đều thuận lợi, anh có thể nghiên cứu ra sản phẩm làm đẹp vô cùng chấn động này, vậy thì có thể điên cuồng mà kiểm ngoại tệ, cũng xem như đã cống hiến cho quốc gia rồi.
Trong lòng Hoàng Thiên miên man suy nghĩ, xe đã lái ra khỏi nội thành được mười mấy kilomet rồi.
Mắt thấy càng đi về phía trước lại càng hoang vắng, Hoàng Thiên không khỏi nhíu mày.
"Đầu trọc, mày không nhớ nhầm đấy chứ? Cái người tên Tư Lan Hoa kia ở đây thật à?"
Hoàng Thiên hỏi gã đầu trọc.
Gã đầu trọc vội vàng gật đầu, nói với Hoàng Thiên: "Phải đó gia chủ Thiên. Ngài Tư Lan Hoa ở ngay phía trước, không xa nữa đâu. Anh phải tin tôi, tôi không dám lừa anh đâu."
"Hừ hừ, nếu mày thức thời chút thì đừng có giở trò gì. Đừng quên, ở thành phố Bắc Ninh mày còn hai khu ăn chơi nữa đấy. Nếu mày muốn trở thành kẻ tay trắng
không còn gì thì mày cứ đối đầu với tao là được."
Hoàng Thiên lạnh lùng hừ một tiếng, cảnh cáo gã đầu trọc một lượt.
Gã đầu trọc sợ đến mức mặt trắng bệch. Hắn biết chắc chắn không phải Hoàng Thiên đang hù dọa hắn, là nói được làm được.
"Đương nhiên rồi, gia chủ Thiên. Với thực lực của anh, tôi hoàn toàn tin tưởng" Gã đầu trọc lau mồ hôi lạnh, thấp giọng nói với Hoàng Thiên. "Biết là tốt. Bên cạnh Tư Lan Hoa có bao nhiêu người?" Hoàng Thiên hỏi gã đầu trọc.
"Bên cạnh anh ta có vệ sĩ, cụ thể có bao nhiêu người thì tôi cũng không rõ. Gia chủ Thiên, tôi chỉ là trộm một gốc cây giống ra thôi, sau đó Tư Lan Hoa liền phải xe tới kéo đi rồi. Tiền anh ta đáp ứng sẽ cho tôi còn chưa chuyển tới tài khoản của tôi này..."
Gã đầu trọc căng thẳng nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nghe xong sắc mặt càng sa sầm xuống. Xem ra Tư Lan Hoa này cho gã đầu trọc không ít lợi ích rồi.
Nếu không thì gã đầu trọc cũng không đến nỗi mạo hiểm lớn như vậy mà đi trộm cây giống.
"Tư Lan Hoa cho anh bao nhiêu tiền?"
Hoàng Thiên tùy ý hỏi một câu. Anh cảm giác cái giá Tư Lan Hoa đưa ra hẳn là sẽ không thấp.
Gã đầu trọc không dám nói dối Hoàng Thiên, hơn nữa nói dối cũng là không cần thiết, vì thế hắn liền nói: "Anh ta đáp ứng sẽ cho tôi một trăm bảy mươi lăm. triệu VNĐ. Nhưng tôi chỉ lấy được một gốc cây giống huyết linh, e là anh ta sẽ không cho tôi nhiều thế đâu. Cụ thể có thể cho bao nhiêu thì tôi cũng không biết."
"Mày còn có mặt mũi nói nữa? Giúp người nước ngoài, mày còn là người Việt Nam không?"
Hoàng Thiên quát lên. Gã đầu trọc cũng không dám cãi lại, chỉ có thể cúi đầu im lặng.
Hoàng Thiên cũng không nói gì nữa. Nói về nghĩa lớn gì đó với loại người như đầu trọng đều chỉ là chuyện chẳng có ý nghĩa gì.
Sau mấy phút đồng hồ, dưới sự chỉ dẫn của đầu trọc, Hoàng Thiên đã đi tới một thị trấn nhỏ ở ngoại thành.
Thị trấn nhỏ này rất kém thu hút, cũng không lớn hơn thôn làng bình thường được bao nhiêu, nhưng đường phố về đêm vẫn rất náo nhiệt.Đủ kiểu hàng hóa bày bán, người đi dạo, cảnh tượng phồng hoa rộn ràng huyên náo, cũng không kém đường phố về đêm ở thành phố lớn là bao.
"Tư Lan Hoa ở trong thị trấn nhỏ này sao?" Hoàng Thiên hỏi gã đầu trọc. "Không không, bình thường Tư Lan Hoa đều ở thành phố Bắc Ninh. Mỗi lần
anh ta đến Việt Nam thì đều sẽ tới Bắc Ninh tìm tòi, kêu tôi sắp xếp gái đẹp ở Việt Nam cho anh ta"
Gã đầu trọc trả lời đầy vẻ sợ hãi. Hiện giờ anh có là có gì nói nấy. Chỉ sợ một câu không đúng sẽ bị Hoàng Thiên xử lý một trận.
Hoàng Thiên có chút cạn lời, nhìn gã đầu trọc mà nói: "Thật đúng là không ngờ, mày còn dẫn mối mại dâm nữa đấy".
"Gia chủ Thiên chê cười rồi. Tôi chỉ là có quan hệ rất tốt với Tư Lan Hoa thôi." Gã đầu trọc nói.
"Vậy Tư Lan Hoa chạy đến thị trấn nhỏ này làm gì? Cách Bắc Ninh mấy chục dặm đường. Lẽ nào trong thị trấn nhỏ này có gái đẹp?"
Hoàng Thiên hơi nghi hoặc, hỏi gã đầu trọc.
"Không phải thể đầu. Gia chủ Thiên có điều không biết. Đừng thấy thị trấn này nhỏ đến đáng thương, trong thị trấn có một sàn đấu quyền ngầm dưới lòng đất đấy. Quy mô sàn đấu không lớn, nhưng thực lực của các quyền thủ đều rất mạnh."
Ánh mắt gã đầu trọc phát sáng, anh ta giới thiệu cho Hoàng Thiên. "Sàn đấu quyền ngầm ư?".
Hoàng Thiên sửng sốt. Đúng là anh chưa từng nghe nói tới sàn đấu quyền. ngầm gì hết. Ít nhất thì ở Bắc Ninh đã nhiều năm vậy rồi, anh chưa từng nghe xung quanh có sàn đấu quyền ngầm gì cả.
"Đúng thế. Rất nhiều người có tiền đề sẽ tụ tập ở đây vào cuối tuần, xem thi đầu cược tiền. Quả thực là cá cược lớn vung tiền như rác luôn. Bên cạnh đó, ông chủ của sàn đấu quyền này rất biết buôn bán, không chỉ cung cấp những trận đấu quyền đặc sắc và cơ hội đánh cược cho khách, còn có rất nhiều cô gái đẹp được lựa chọn tỉ mỉ cẩn thận. Có thể nói, khách đến đây tiêu tiền đều được phục vụ theo dây chuyền đấy".
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!