“Dạ, cậu Thiên, tôi còn biết Phó Đoan quen biết một người doanh nhân nước Ý, người này rất có tài lực, tôi đoán sau khi Phó Đoạn trộm cây giống xong sẽ chuyển qua tay người doanh nhân nước Ý này.”
Phi Ba lại bổ sung.
Hoàng Thiên không nói gì, nhưng mà anh cảm nhận mọi chuyện càng lúc càng nghiêm trọng.
Không ngờ cái tên Phó Đoạn này lại còn qua lại với người nước Ý, nếu cây Huyết Linh mà rơi vào trong tay người nước Ý kia thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi, Hoàng thì sẽ phải chịu sự cạnh tranh rất lớn trong ngành dược phẩm.
Vốn dĩ cây Huyết Linh giống là do anh lấy về, không thể để cho tên nước ngoài kia hưởng lợi được.
Hoàng Thiên nghĩ đến đây, trong lòng anh cũng rất là lo lắng.
Nhất định phải tìm được cái tên Phó Đoạn kia, không thể để cho cây Huyết Long giống rơi vào trong tay tên nước Ý được.
“Phi Ba, cậu lập tức liên hệ với cái tên Phó Đoan kia, đòi hắn năm trăm nghìn.” Hoàng Thiên nói với Phi Ba.
Phi Ba nghe xong thì có chút luống cuống, anh ta vội vàng nói: “Cậu Thiên, anh không biết, Phó Đoan rất là gian xảo, lúc hắn trộm cây giống bị phát hiện, chỉ có trộm được có một cây, trong lòng hắn chắc chắn đang rất hận tôi, bây giờ tôi đòi hơn năm trăm nghìn, hắn còn không giết tôi à?”.
“Bảo anh làm gì thì anh cứ làm thế đi, có cậu Thiên ở đây, anh sợ cái gì?” Lúc này Lưu Nguyệt Hoa tức giận nói, cô càng nhìn Phi Ba thì càng tức giận.
Nếu không phải Phi Ba tham lam có ý xấu thì sẽ không xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy.
Phi Ba lau mồ hôi liên tục, anh ta biết anh ta không thể không nghe theo, nếu không sẽ bị xử lý.
“Được rồi Chủ tịch Nguyệt Hoa, tôi sẽ liên lạc với Phó Đoạn thử.” Phi Ba lấy điện thoại ra gọi điện cho Phó Đoan. Nói mấy câu xong, Phi Ba cúp điện thoại, tâm trạng vô cùng căng thẳng. “Cái tên Phó gì kia nói gì?” Lưu Nguyệt Hoa hỏi Phi Ba.
“Chủ tịch Nguyệt Hoa, Phó Đoan nói mọi chuyện bị tôi làm hỏng, không thể cho tôi năm trăm nghìn được, chỉ có cho tôi một trăm nghìn coi như phí bịt miệng.”
Phi Ba nói. Lưu Nguyệt Hoa nhìn Hoàng Thiên, xin sự chỉ thị của Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên suy nghĩ, nếu Phó Đoan đã đồng ý gặp Phi Ba, như vậy có nghĩa là Phó Đoạn vẫn chưa hoài nghi Phi Ba bị bắt.
Vậy thì như vậy sẽ dễ dàng hơn nhiều, chỉ cần để Phi Ba đi tìm Phó Đoan lấy tiền, như vậy chẳng phải sẽ tìm được Phó Đoan sao?
Nghĩ đến đây, Hoàng Thiên rất là vui vẻ, chỉ là không biết mọi chuyện có thuận lợi như vậy không.
Hoàng Thiên “Phi Ba, không phải vừa rồi cậu mới đồng ý đi đến chỗ Phó Đoan lấy tiền sao?” Hoàng Thiên hỏi Phi Ba,
“Dạ cậu Thiên, Phó Đoan bảo tôi đến KTV lấy tiền, nói rằng sẽ cho tôi một trăm nghìn, bảo tôi phải im miệng như bưng, không được nói chuyện này với bất cứ ai”
Phi Ba thành thật hồi đáp. “Vậy thì tốt, bây giờ cậu đến KTV lấy tiền đi” Hoàng Thiên nói, “Cậu Thiên, tôi, tôi không dám đi.”
Phi Ba run rẩy, anh ta quá hiểu cách làm người của Phó Đoan, mọi chuyện không như ý,còn nói sẽ cho anh ta một trăm nghìn, ai biết lúc anh ta đến đấy hắn có trở mặt thành không quen không? Anh ta không thể không đề phòng.
Hơn nữa, Phó Đoan chỉ trộm được có một cây giống, nhất định sẽ rất buồn phiền, vừa nãy lúc nói chuyện, giọng điệu của hắn không hề thay đổi.
“Không dám? Vậy sao lúc trước cậu dám nội ứng ngoại hợp trộm cây giống?” Hoàng Thiên đen mặt.
Thấy Hoàng Thiên nổi giận, Phi Ba nào dám dày vò khốn khổ? Ah ta vội vàng nói: “Được cậu Thiên, bây giờ tôi sẽ đến KTV tìm Phó Đoan.”
“Cậu đi theo tôi, tôi đưa cậu đi” Hoàng Thiên nói, sau đó mang Phi Ba lên xe của anh.
“Gia chủ, làm sao anh có thể đi một mình như vậy được? Cái tên Phó Đoan kia chỉ sợ không dễ trêu”
Lưu Nguyệt Hoa lo lắng hỏi Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nghe xong thì cười một tiếng, nói: “Nguyệt Hoa không cần phải lo lắng, tôi đi một lát rồi trở lại”
Nói xong, Hoàng Thiên lái xe rời khỏi trụ sợ dược phẩm. Đi theo chỉ dẫn của Phi Ba, Hoàng Thiên lái xe đến trước một KTV cỡ lớn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!