Chương 140: Lửa giận ngút trời Tìm thấy Đinh Toàn rồi sao?
Hoàng Thiên vô cùng hưng phấn trong lòng, anh thật sự không ngờ thế lực của Lã Việt lại to lớn đến mức có thể tìm thấy vị trí của Đinh Toàn trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
“Bị”
Hoàng Thiên vẫy tay rồi bước ra ngoài quán.
Anh chỉ muốn nhìn thấy Đinh Toàn ngay lập tức, rồi sau đó bẻ cơ thể của tên khốn đó ra thành nhiều mảnh.
Lã Việt lập tức đứng lên, theo sau Hoàng Thiên đi ra ngoài.
Hoàng Thiên thấy Lã Việt cũng định đi theo liền thuyết phục: “Ông Tư Long, ông ở nhà chăm sóc vết thương đi, tôi đưa người tới đó là được rồi.”
“Không, tôi sẽ tự tay mình xử lý Đinh Toàn!”
Lã Việt nói chắc nịch.
Hoàng Thiên thấy Lã Việt kiên quyết như vậy nên không còn cách nào khác, đành không thuyết phục ông ta nữa.
Với tính khí bộc phát của Lã Việt, nếu không phải là vì muốn tự tay tiêu diệt Đinh Toàn thì sẽ không thể toát ra khí chất ác độc như vậy.
Tiêu Tấn lái xe cùng với người của mình dẫn đầu, một vài chiếc xe theo sau.
Hoàng Thiên lái xe ở cuối cùng, đi theo Tiêu Tấn ra khỏi thành phố, đến ngoại ô.
Đã hơn chín giờ tối, ngoại thành vốn dĩ cũng không có nhiều người, đến ban đêm thì càng không thấy bóng người nào.
Trên một con đường sỏi đá hoang vu, có hai chiếc xe dừng ở đó, cả hai đều nháy đèn pha 2 lần.
Tiêu Tấn lái xe đi tới gần phía trước, rồi sau đó xuống xe.
Chẳng mấy chốc, cả hai chục người của Lã Việt cũng đều xuống xe.
Từ trong hai chiếc xe nháy đèn pha đó, có năm sáu người đi xuống, đều là những thuộc hạ đắc lực của Tiêu Tấn.
Tiêu Tấn bàn giao việc với năm sáu tên thuộc hạ này xong rồi chạy bước nhỏ tới trước xe của Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên lúc này cũng xuống xe, Tiêu Tấn nói với Hoàng Thiên: “Anh Thiên, thằng nhóc Đinh Toàn kia không dám về nhà. Tối nay nó sẽ ở chi nhánh của hội Sói Điên.”
“Chi nhánh của hội Sói Điên?”
Hoàng Thiên chưa từng nghe nói hội Sói Điên sẽ có chỉ nhánh gì nên nghỉ ngờ hỏi.
“Chính là ở ngôi làng nhỏ phía trước. Nếu ai trong hội Sói Điên từng phạm tội thì đầu sẽ đến đây để ẩn náu.”
Tiêu Tấn chỉ vào phía trước nói với Hoàng Thiên.
“Vào ngôi làng đó, nhớ đừng để Đinh Toàn chạy mất.”
Hoàng Thiên ra lệnh.
“Tuân lệnh!”
Tiêu Tấn đáp lại 1 tiếng, rồi cùng với ba mươi người của mình lặng lẽ lẻn vào ngôi làng nhỏ trước mặt,.
Vì sợ làm kinh động tới Đinh Toàn nên không ai lái xe vào làng, mọi người đều im lặng như tờ.
Chẳng mấy chốc Tiêu Tấn đã dẫn mọi người đi vòng qua lầu hai của một tòa nhà bên đường, Hoàng Thiên và Lã Việt cùng nhau đi vào trong sân trước.
Tiêu Tấn để lại mười mấy người canh giữ cửa trước và cửa sau, sau đó dẫn theo mười mấy người còn lại đi theo phía sau Hoàng Thiên và Lã Việt.
“Ai thết”
Hoàng Thiên vừa bước tới cửa liền nghe thấy tiếng gào to.
Hoàng Thiên sửng sốt vì không thấy ai trong bóng tối u ám đó.
Ngay sau đó, có hai thanh niên xông tới đầy ác ý, trong đó có một người lấy đèn pin ra, chiếu thẳng vào mặt của Hoàng Thiên.
Bộp!
Hoàng Thiên chẳng khách sáo chút nào, giáng một cú đấm mạnh bạo vào mũi của nam thanh niên đó.
“AI”
Người đàn ông cầm đèn pin bị đập tới mức khung cảnh trước trở nên tối sầm lại, phì phò ngất xỉu xuống đất.
Một người đàn ông khác vừa chạy vào để báo tin, thì bị Lã Việt đưa chân ra, vấp vào ngã lăn ra, sau đó ông ta lập tức đá 1 cú vào đầu hắn, khiến hắn ngất đi.
Giải quyết xong hai người canh tuần ở cửa, Hoàng Thiên sải bước đi vào.
Lã Việt và Tiêu Tấn dẫn người đi theo Hoàng Thiên, mười mấy người xông vào trong.
Toàn bộ tầng 1 đều không có động tĩnh gì, sau khi lục soát một hồi, Hoàng Thiên dẫn người lên tầng hai Trong một căn phòng trên tầng hai, có ánh sáng từ khe cửa, có thể nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên trong.
Hoàng Thiên nhẹ nhàng bước tới cánh cửa, anh không xông vào ngay mà dựa vào cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong.
“Haha, tối nay cậu Toàn ra tay thực sự không †ồi chút nào đâu! Cú chém dao đó quá sắc bén, suýt chút nữa là giết được Lã Việt.”
“Đúng vậy, Lã Việt chẳng là cái thá gì.
Ông ta chỉ là ra xã hội sớm hơn cậu Toàn của chúng ta có mấy năm thôi, nếu không thì ông ta còn dám tự xưng là ông trùm của Bắc Ninh này không?”
“Ha ha, cái gì mà ông trùm thành phố Bắc Ninh, hôm nay suýt nữa thì bị cậu Toàn giết chết rồi!”
Mấy người của hội Sói Điên hoa chân múa tay, luôn miệng nịnh hót Đinh Toàn.
Đinh Toàn nghe vậy rất đắc ý, lúc này mới ho khan một tiếng nói: “Khụ khụ, chỉ là đáng tiếc, vợ của Hoàng Thiên đã được Lã Việt cứu rồi, nếu không đêm nay cậu chủ ta đây hẳn sẽ có phúc lắm đây.”
“Cậu chủ Toàn, tôi đang tự hỏi, não của tên Lã Việt này có bị úng nước không? Bị dao cứa vào cổ rồi mà vẫn liều mạng cứu vợ của Hoàng Thiên?”
Một người của hội Sói Điên khó hiểu hỏi Đinh Toàn.
Đinh Toàn nhấp một ngụm nói: “Mẹ nó, tôi cũng thắc mắc chứ! Hoàng Thiên có họ hàng gì với Lã Việt không? Đúng là khó hiểu.”
“Ha ha, không sao đâu anh Toàn, vợ của Hoàng Thiên nhất định sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của anh. Tôi nghĩ Lã Việt trúng vết dao đó, về sau sẽ không dám lên mặt với chúng ta nữa!”
Một thằng nhóc cười ha ha.
“Ha ha, nhóc con nói đúng. Chắc Lã Việt bị anh đây làm cho sợ rồi! Hôm nay có hơi mệt, chờ đến ngày mai, anh đây chắc chắn sẽ bắt được vợ của Hoàng Thiên, để ta xem Hoàng Thiên còn đắc ý mãi được không. “
Đinh Toàn cười nói.
“Cậu Toàn đỉnh quá, hahal”
“Cậu Toàn thật sự giỏi quá, anh em tôi bái phục.”
“Đúng vậy đúng vậy, cậu Toàn xử lý Hoàng Thiên không phải dễ như chơi sao?”
“Vợ của Hoàng Thiên đúng là đẹp thật, cậu Toàn đúng là có phúc.”
Một số thành viên của hội Sói Điên nói không ngừng, tâng bốc Đinh Toàn, về cơ bản đều là đang nghĩ tới Lâm Ngọc An.
Hoàng Thiên càng nghe càng tức giận, anh vốn dĩ đang rất tức giận rồi, giờ lại bị những chuyện này làm cho phát điên!
Rầm!
Hoàng Thiên nhấc chân, trực tiếp đá vào cửa!
“Hự A”
Một thành viên của hội Sói Điên đang ở gần cửa nhất bị cánh cửa gỗ bay trúng, ngã lăn xuống đất la hét không đứng dậy nổi.
“AI”
Đinh Toàn giật mình kêu lên một tiếng rồi đứng dậy khỏi ghế, nhìn chằm chằm vào cánh cửa với đội mắt lưu manh: Khi nhìn thấy Hoàng Thiên từ trên trời giáng xuống, hắn thực sự rất kinh ngạc.
Nhưng ngay sau đó, một tia phấn khích hiện lên trong mắt hẳn.
He he, Hoàng Thiên đúng là to gan nhỉ, lại còn dám một mình đến đây!
Đây không phải đến nộp mạng sao? Vừa đẹp, tối nay vừa xử lý hẳn hoi tên Hoàng Thiên này, vừa ép được vợ của Hoàng Thiên đến đây, hehehe….
Đinh Toàn đã hoang tưởng đến việc cướp được Lâm Ngọc An,từ lâu, cũng đang tưởng tượng làm cách nào để xử lý Hoàng Thiên và trút bỏ nỗi u uất mấy ngày qua.
“Ha ha, được lắm Hoàng Thiên, còn có thể tìm được nơi này! Mày cũng can đảm lắm đấy, dám một mình xông vào địa phận của tao?”
Đinh Toàn cười đắc thắng, lắc đầu đắc ý bước về phía Hoàng Thiên.
“He he, đồ ngu này, một mình mà dám tới đây, muốn chết sao?”
Một thành viên của hội Sói Điên cười toe toét, nghịch ngợm con dao nhỏ trên tay.
“Tao bảo này, Hoàng Thiên, mau quỳ xuống trước mặt cậu Toàn mà cầu xin khóc lóc đi, mong cậu Toàn tỏ lòng thương xót và tha mạng cho mày.”
Đinh Toàn đứng trước mặt Hoàng Thiên, chỉ xuống đất rồi nói: “Nhưng mà, mày phải gọi điện cho vợ mày, bảo cô ấy đến chơi với tao, hahal”
Hoàng Thiên đang cực kì tức giận, nhìn thấy Đinh Toàn còn dám đắc ý như vậy, Hoàng Thiên làm sao chịu đựng được?
“Tự tìm đường chết!”
Hoàng Thiên giận dữ hét lên, giáng một cú đấm hướng vào mặt của Đinh Toàn.
Đinh Toàn đã chuẩn bị từ lâu, tên này lúc đánh nhau thì không hề hồ đồ, nghiêng người né được cú đấm của Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên lập tức đá một cái, đạp mạnh vào bụng của Đinh Toàn!
Rầm một tiếng, kèm theo tiếng hét của Đinh Toàn, chỉ thấy Đinh Toàn bị đá ngồi bệt xuống đất, ôm lấy bụng dưới kêu đau.
“Chết tiệt, anh em mình lên, giết nó!”
Thuộc hạ của Đinh Toàn hét lên.
Trong phòng có tổng cộng sáu thành viên của hội Sói Điên, những người này đều là thuộc hạ đắc lực của Đinh Toàn, lúc này từng người đều xông tới Hoàng Thiên.
Cùng lúc đó, Lã Việt và Tiêu Tấn mang theo người xông vào, mười mấy người đều cầm gậy gộc như hổ xuống núi, xông vào đánh nhau với các thành viên của hội Sói Điên Cậy nhiều đánh ít, sáu thành viên của hội Sói Điên đều bị đánh cho chảy máu vỡ đầu, ngã xuống đất không dậy nổi.