Chương 139: Chỉ muốn lột da anh ta Giờ đây Hoàng Thiên thật sự đã sốt ruột sắp chết rồi.
Điều anh mong chờ duy nhất đó chính là Lã Việt có thể dẫn theo hai đàn em kia, đuổi kịp Đinh Toàn, cứu được Lâm Ngọc An.
Nhưng bây giờ điện thoại của Lã Việt lại tắt máy rồi, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi sao?
Nếu không phải như thế, vậy thì điện thoại của Lã Việt chắc chắn không thể tắt máy vào lúc này đượ!
c Hoàng Thiên càng nghĩ lại càng trở nên lo lắng, anh cứ nghĩ qua nghĩ lại, sau đó gọi điện thoại cho Tiêu Tấn.
“Anh Thiên!”
Sau khi Tiêu Tấn nhận được cuộc điện thoại gọi đến của Hoàng Thiên, hiển nhiên là vô cùng kích động.
Anh ta tình nguyện làm việc cho Hoàng Thiên, biết chắc Hoàng Thiên tìm anh ta là có việc gì đó.
“Triệu tập tất cả các anh em hiện giờ có thể liên lạc lại, tập trung tìm kiếm Đinh Toàn trên phạm vi toàn thành phố! Còn nữa, bây giờ không thể liên lạc được với đại ca Lã Việt của cậu nữa rồi, cũng cho người đi tìm ông ấy đi”
Hoàng Thiên nói qua điện thoại.
“Anh Thiên, xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Tiêu Tấn tò mò hỏi.
“Vợ tôi đã bị Đinh Toàn bắt đi rồi, các cậu phải nhanh chóng tìm được cô ấy, có hiểu chưa?”
Hoàng Thiên lớn tiếng nói.
“Vâng! Hiểu rồi ạ, anh cứ yên tâm đi!”
Tiêu Tấn nhanh chóng trả lời lại, sau khi cúp điện thoại liền bắt đầu triệu tập đàn em.
Lã Việt ở ngoại ô phía Tây thành phố Hà Nội, số lượng đàn em lên đến hàng trăm người, mấy tên này, Tiêu Tấn đều có thể thoải mái sai khiến.
Hơn mấy trăm tên đàn em này đều là những nhân vật có chút tiếng tăm ở ngoại ô phía Tây Hà Nội, tin tức của bọn họ vô cùng nhanh nhạy, muốn tìm một người ở ngoại ô phía Tây Hà Nội cũng không phải là vấn đề lớn gì.
Rất nhanh, thế giới ngầm của ngoại ô phía Tây Hà Nội đã náo loạn đến mức lật trời.
Cho dù là một tên đầu gấu nhỏ bé ở góc đường, hay là quyền thủ đánh đấm mua vui cho người khác trong chợ đêm, chỉ cần là ai hoạt động trong thế giới xã hội đen thì cũng đều đã nhận được mệnh lệnh của Tiêu Tấn.
Ai nấy đều hận không thể điều động hết thế lực của bản thân để tìm ra Đinh Toàn.
Đối với những tên đầu gấu này mà nói, cái tên Đinh Toàn này đã trở nên vô cùng quen thuộc rồi, người đó chính là đại ca của hội Sói Điên, tiếng tăm vang dội.
Đương nhiên rồi, giữa Lã Việt và hội Sói Điên, những tên đầu gấu này tất nhiên là sẽ thiên vị lựa chọn làm việc cho Lã Việt, dù sao thì Lã Việt mới là ôm trùm số một ở cái đất này.
Lúc này, Hoàng Thiên sốt ruột chờ đợi tin tức, anh nhìn Trần Giang và Trương Vĩ, quát lên: “Nếu như Ngọc An thiếu mất một cọng tóc nào thì các người chắc chăn sẽ phải xuống mồ hết!”
Lời này dọa cho Trần Giang và Trương Vĩ sợ chết khiếp, bọn họ cũng hiểu rất rõ, chắc chắn Hoàng Thiên không phải là đang dọa bọn họ.
Trần Giang ngược lại không hề cảm thấy hối hận chút nào, bởi vì nếu như không bán đứng Lâm Ngọc An cho Đinh Toàn thì chắc chăn Đinh Toàn sẽ không tha cho cô ta, nếu là như thế thì cô ta chắc chắn sẽ chết rất thảm.
Vì muốn bảo vệ bản thân, cô ta chỉ còn cách hãm hại Lâm Ngọc An, Lâm Ngọc An xinh đẹp hơn cô ta rất nhiều, Đinh Toàn đương nhiên sẽ càng đồng ý chọn việc ra tay với Lâm Ngọc An hơn rồi.
Nhưng mà Trương Vĩ lại cực kỳ hối hận, tên này ngày thường có tâm tư không tốt với Hoàng Thiên nên mới phối hợp với Trần Giang lừa Lâm Ngọc An, mời mọc Lâm Ngọc An ăn cơm cùng với Trần Giang, thực tế là lừa Lâm Ngọc An ra ngoài, giao đến tay Đinh Toàn.
Bây giờ Lâm Ngọc An đã bị Đinh Toàn bắt đi mất, Trương Vĩ cũng trợn tròn mắt, bởi vì phản ứng của Hoàng Thiên thật sự rất hung tợn, sợ là lần này Hoàng Thiên sẽ không tha cho cậu ta đâu.
“Anh rể, không thể trách tôi được, đều là do Trần Giang ở sau xúi giục tôi, muốn trách thì phải trách Trần Giang.”
Trương Vĩ chột dạ nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên thật sự là càng nhìn Trương Vĩ lại càng cảm thấy tức giận, thấy tên này còn dám ở đây hoa môi múa mép, Hoàng Thiên lập tức đi qua đạp cho một phát.
Tiếng “bộp” vang lên, Trương Vĩ vừa mới đứng lên đã bị một đạp của Hoàng Thiên đá bay ra xa bốn năm mét, đụng trúng một chiếc bàn khiến cho chiếc bàn kia cũng bị nứt tan tành.
Trương Vĩ đau đớn trợn mắt, hôn mê bất tỉnh.
Trần Giang bị dọa đến nỗi không dám phát ra một tiếng phản kháng nào, ngoan ngoãn núp vào trong một góc, không dám mở miệng nói chuyện dù chỉ là một câu.
Đúng vào ngay lúc này, tiếng chuông điện thoại của Hoàng Thiên vang lên.
Vừa nhìn qua số điện thoại, không ngờ lại là Lã Việt!
Hoàng Thiên vô cùng kích động, vừa nãy liên tục gọi điện cho Lã Việt, điện thoại của ông ta đều trong trạng thái tắt máy, khiến cho Hoàng Thiên sốt ruột muốn chết luôn rồi.
Anh nhanh chóng nhận điện thoại, đầu dây bên kia chuyền đến giọng nói mệt mỏi của Lã Việt.
“Anh Thiên, tôi đã cứu được vợ của anh thoát ra rồi, anh không cần phải lo lắng đâu…”
“Ông đang ở đâu?”
Hoàng Thiên nghe ra được vẻ mệt mỏi trong giọng nói của Lã Việt, vừa kích động cũng lại vừa lo lắng cho Lã Việt.
“Tôi sắp đến nhà hàng rồi.”
Lã Việt trả lời lại sau đó cúp điện thoại.
Hoàng Thiên sải dài bước chân đi ra khỏi nhà hàng, đứng ở trước cửa chờ đợi.
Mấy phút sau, chiếc xe Bentley của Lã Việt dần xuất hiện.
Hoàng Thiên thật sự là đã trông mòn con mắt rồi, hướng mắt nhìn vào trong xe của Lã Việt, nhưng lại không thể nhìn rõ được thứ gì.
“Ken két”
Chiếc xe dừng lại trước mặt của Hoàng Thiên.
Tiếp sau đó, một tên đàn em của Lã Việt bước xuống từ phía ghế lái, một tên đàn em khác đi xuống từ ghế phía sau, cũng cẩn thận dìu Lã Việt đi xuống.
Vừa nhìn thấy Lã Việt, Hoàng Thiên thật sự là đã vô cùng hoảng sợ.
Chỉ thấy trên cổ của Lã Việc có một vết chém dài mười mấy centimet, ông ta dùng tay của mình che vết thương lại, nhưng vẫn còn chảy máu.
“Anh Thiên…”
Lã Việt nhìn về phía Hoàng Thiên, giọng nói của ông ta rất nhỏ, chắc là sợ sẽ động vào vết thương cho nên không dám lớn tiếng nói chuyện.
“Đừng nói gì cả, mau đi vào băng bó vết thương đi.”
Hoàng Thiên nói với Lã Việt, sau đó ra hiệu cho hai đàn em của Lã Việt dắt ông ta tiến vào bên trong nhà hàng.
Hai tên đàn em của Lã Việt gật đầu đồng ý, dìu Lã Việt tiến vào bên trong.
“Hoàng Thiên.”
Lâm Ngọc An từ trên xe bước xuống, giọng nói của cô rất không ổn, sắc mặt thì trắng bệch hết cả, không còn chút máu nào.
Hoàng Thiên lập tức đi qua ôm chầm lấy Lâm Ngọc An vào trong lòng, một cái ôm thật chặt, giống như là đang sợ sẽ mất đi cô Vậy.
Tác dụng của thuốc trong người của Lâm Ngọc An đã không còn tác dụng nữa, bây giờ đầu óc cô đang vô cùng tỉnh táo, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện kia thôi cô lập tức sợ hãi không thôi.
Được Hoàng Thiên ôm vào lòng như thế, trái tim đang hoảng loạn của cô cũng an ổn lại rất nhiều, vùi đầu vào lồng ngực của Hoàng Thiên, nước mắt kích động lại tuôn ra.
Qua một hồi lâu, Hoàng Thiên mới kéo tay của Lâm Ngọc An, dắt cô vào nhà hàng Giang Sơn.
Trong nhà hàng, người đàn ông đeo kính mang theo mấy nhân viên phục vụ, tay chân luống cuống giúp Lã Việt băng bó lại vết thương.
“Đại ca, mau chóng đến bệnh viện đi, miệng vết thương này của anh thật sự quá sâu.
Người đàn ông đeo kính khuyên nhủ Lã Việt.
Lã Việt không hổ danh là một người đàn ông mạnh mẽ, bây giờ vết thương đã được băng bó xong xuôi, trạng thái của ông ta cũng đã tốt hơn rất nhiều.
“Không cần!”
Lã Việt phất tay, trong đôi mắt nhuốm đậm một ngọn lửa hận thù, tàn ác khiến cho người ta sợ hãi.
“Tiêu Tấn, tập hợp người lại đây!”
Lã Việt gọi điện cho Tiêu Tấn, sau khi cúp điện thoại, ngồi ở chỗ đó thở ra hổn hển.
“Tại sao lại bị thương?”
Hoàng Thiên nhìn Lã Việt, hỏi ông ta một câu.
Lã Việt nghe xong cắn chặt răng, đã hơn mấy chục năm nay ông ta chưa từng chịu đựng sự thiệt thòi lớn đến như thế.
“Tôi dẫn người đuổi theo ra đến ngoại ô, cuối cùng cũng đuổi kịp Đinh Toàn. Nhưng mà người của bọn chúng lại quá đông, tôi bị thằng ranh Đinh Toàn kia chém trúng một đao… Lúc Lã Việt nói đến đây thì khuôn mặt hiện lên vẻ ngại ngùng, ông ta cảm thấy việc này có chút mất mặt.
Hoàng Thiên nghe xong thì gật gật đầu, vỗ lên vai của Lã Việt, tỏ ý an ủi.
Phần ơn nghĩa này của Lã Việt, Hoàng Thiên đã khắc sâu vào tận đáy lòng, chỉ là lúc này anh không nói gì thôi.
“Hoàng Thiên, may là có ông Tư Long đến cứu em, nếu không em đã bị tên Đinh Toàn kia…”
Lâm Ngọc An nói đến đây thì trong lòng lại cảm thấy sợ hãi.
“Tên cặn bã Đinh Toàn kia, vẫn còn đang ở ngoại ô sao?”
Ánh mắt của Hoàng Thiên lóe lên tia lạnh căm, bây giờ anh chỉ muốn lột da tên kia ra cho hả giận!
Đinh Toàn tên cặn bã này lại dám động tay với Lâm Ngọc An, còn làm cho Lã Việt bị thương ra nông nỗi này, Hoàng Thiên làm sao có thể bỏ qua cho anh ta?
“Không biết nữa, sau khi ông Tư Long cứu được em, Đinh Toàn còn dẫn người đuổi theo ra đến tận xe.”
Lâm Ngọc An trả lời.
Hoàng Thiên không nói thêm điều gì nữa, bây giờ còn có rất nhiều người đang tìm kiếm tung tích của Đinh Toàn, chỉ cần từ từ chờ đợi là được.
Lúc này Lâm Ngọc An cũng nhìn thấy Trương Vĩ và Trần Giang, cô không thể kiềm chế cơn giận của mình thêm được nữa.
Thật sự là có nằm mơ cũng không thể ngờ, hai người chị em họ ruột của cô lại có thể hãm hại cô một cách không thương tiếc như thết Nếu không có Lã Việt không màng sống chết xông đến cứu cô, thì bây giờ cô bị làm nhục như thế nào, thật sự là không dám tưởng tượng đến!
“Trần Giang, Trương VĩI”
Lâm Ngọc An giận dữ nhìn hai người kia, lớn giọng gọi cả họ tên của hai người họ.
Trần Giang và Trương Vĩ cũng không còn mặt mũi nào để gặp Lâm Ngọc An nữa rồi, lúc này đầu cúi thấp trốn sâu vào trong góc, không dám thở mạnh dù chỉ là một tiếng.
Lâm Ngọc An đi đến trước mặt bọn họ, chỉ vào Trần Giang nói: “Chị ngẩng mặt lên nhìn tôi!”
Trần Giang biết bản thân mình đã đuối lý, lúc này đứng lên, mặt dày cười với Lâm Ngọc An: “Ngọc An hả, em đừng tức giận với chị làm gì, chị cũng chỉ là bị Đinh Toàn kia bắt ép mà thôi, không còn cách nào mới…”
Bốp bốp!
Lúc này Lâm Ngọc An đã giận dữ đến tột độ, giơ tay tát lên mặt Trần Giang hai phát.
“Chúng ta là chị em họ ruột thịt, chị lại có thể tính kế tôi như thế ư? Có phải lương tâm của chị đã bị chó ăn mất rồi không?”
Lâm Ngọc An lớn tiếng chất vấn Trần Giang.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!