Chương 137: Vợ của anh bị người ta đưa đi rồi Chỉ với một lời nói, Lê Sơn như bị kết án tử hình.
Lê Sơn vô cùng hối hận về chuyện này, không ngờ Hoàng Thiên lại thật sự là chủ nhà ở nơi này, mà không chỉ là chủ nhà, mà còn là chủ nhà của căn biệt thự đắt tiền nhất!
Nếu biết trước chuyện là như thế này, thì có bị đánh chết cũng không nói ra mấy lời nhảm nhí lúc nấy rồi, thật đáng chết mà!
Lê Sơn mặt đỏ tía tai, anh ta thật sự hối hận muốn chết rồi.
“Sao vậy, lời nói ra lại chỉ coi như đánh rắm thôi sao?”
Hoàng Thiên sa sầm mặt mày, lạnh lùng hỏi Lê Sơn.
Lê Sơn dù sao vẫn phải miễn cưỡng mà làm theo, thật là đáng xấu hổ mà.
“Anh Thiên, trước mắt chúng ta còn rất nhiều việc phải giải quyết, anh vẫn nên chừa lại cho tôi chút mặt mũi đi mà.”
Lê Sơn nói với Hoàng Thiên.
“Anh còn không biết xấu hổ mà ở đây đòi thể diện với tôi? Vừa rồi ai là người dùng thái độ như vậy nói chuyện với tôi?”
Hoàng Thiên trầm giọng hỏi.
Nhìn thấy dáng vẻ uy nghiêm lúc này của Hoàng Thiên, Lê Sơn hoàn toàn cảm thấy tuyệt vọng rồi.
Một người bình thường có thể bỏ ra gần bảy mươi tỷ chỉ để mua một căn biệt thự?
Anh ta lại chỉ là một quản lý khu nhà nhỏ bé mà thôi, làm sao dám xúc phạm đến một nhân vật lớn như vậy chứ?
Nếu như anh ta thật sự khiến Hoàng Thiên phát cáu, vậy thì cái chức quản lý này của anh ta đừng mong có thể tiếp tục làm được nữa, nếu làm không tốt, sau này anh ta cũng đừng mong có thể làm được bất cứ việc gì ở thành phố Bắc Ninh này.
Trong cơn tuyệt vọng, Lê Sơn uất ức đến mức suýt khóc cởi phăng đi quần áo trên người, chỉ chừa lại chiếc quần, bắt đầu chạy vòng quanh khu nhà.
“Ha ha hai”
“Đây là chuyện hiếm thấy đó nha, quá vui mất!”
“Haiz, ai kêu anh ta mắt chó không biết nhìn, lại còn thích coi thường người khác?”
“He he, nhanh nhanh chụp lại rồi đăng lên Facebook đi, quản lý khu nhà ở đây đúng là tuyệt vời mà.”
Những người trẻ tuổi ở xung quanh nhìn thấy đều cười muốn nội thương. Việc vừa xảy ra ở đây mọi người đều nhìn thấy rất rõ ràng rồi, cảm thấy chuyện này vô cùng thú vị.
Người phụ nữ mập mạp kia cũng đã biến mất không còn dấu vết, vừa rồi bà ta nghe rất rõ, căn biệt thự xa hoa đắt giá nhất trong khu thật sự là do người họ Hoàng này mua trọn rồi!
Chết tiệt, rõ ràng là giàu như vậy còn giả nghèo để làm gì? Mua được biệt thự gần bảy mươi tỷ này mà cả gia đình lại ăn mặc một cách cổ lỗ sĩ như vậy sao?
Người phụ nữ mập chửi thầm trong lòng, nhưng bà ta nào dám kiêu ngạo nữa, vì bà ta biết rõ, những người giàu có như vậy không nên chọc vào.
“Bà vẫn muốn ngăn cản chúng tôi?”
Hoàng Thiên lạnh lùng nhìn người phụ nữ mập trước mặt hỏi.
Làm sao người phụ nữ mập kia dám ngăn họ lại nữa chứ? Lúc này bà ta mới liếc nhìn Hoàng Thiên, chỉ là ánh mắt lúc này lại chứa đầy sự ngưỡng mộ.
“Không, không đâu, anh Thiên, mọi người cứ tự nhiên, tôi về nhà trước.”
Người phụ nữ mập lo lắng nói, sau đó xoay người rời đi.
“Bà đừng đi vội.”
Hoàng Thiên gọi người phụ nữ mập lại.
Anh làm vậy khiến cho người phụ nữ kia cảm thấy vô cùng sợ hãi, bà ta không biết Hoàng Thiên như vậy là có ý gì.
“Anh Thiên à, còn có chuyện gì sao?”
“Con trai của bà căn người, vậy mà bây giờ bà lại coi như không có chuyện gì xảy ra?
Còn nữa, vừa rồi bà còn đẩy ngã em gái của tôi, không nhẽ cứ như vậy bỏ qua hay sao?”
Hoàng Thiên lạnh giọng hỏi bà ta.
Người phụ nữ mập nghe vậy vô cùng lo lắng, Hoàng Thiên không muốn cho qua chuyện này, chuyện này phải làm sao mới tốt đây?
“Anh cũng đá gần chết chú chó của tôi rồi, chuyện này coi như hòa nhau không được sao?”
Người phụ nữ mập trợn tròn mắt hỏi Hoàng Thiên.
“Tôi đá con chó của bà là vì bà để cho con chó đó đến cắn em gái tôi. Chuyện ngày hôm nay, bà bắt buộc phải xin lỗi.”
Hoàng Thiên trầm giọng nói.
Xin lỗi?
Người phụ nữ mập đó thật sự không thể hạ mình được, bà ta đã quá quen với việc kiêu ngạo và độc đoán rồi, làm sao có chuyện bà ta có thể xin lỗi người khác?
Nhưng đối mặt với một người đàn ông giàu có như vậy, bà ta nào dám làm căng, chỉ có thể đứng ở đó chần chừ.
Đúng lúc này có một người đàn ông †rung niên mặt nọng hung hăng xông tới!
Phía sau người đàn ông trung niên còn có một thanh niên gây gò đang chạy theo đến.
Người đàn ông gầy gò kia đang cởi trần, có hình xăm ở ngực và lưng, trông rất hung ác, trông rất giống một tên xã hội đen.
“Chồng ơi, anh đến rồi à.”
Khi người phụ nữ mập nhìn thấy người đàn ông trung niên đi đến, bà ta không còn sự sợ hãi và chần chừ lúc nấy nữa.
Người đàn ông trung niên này là chồng của một phụ nữ mập, tên Vũ Văn Phú.
Những năm gần đây, công việc kinh doanh vật liệu xây dựng của Vũ Văn Phú rất phát triển, ông ta kiếm được rất nhiều tiền, tài sản của ông ta phải lên tới hàng trăm tỷ đồng.
Có tiền là có sức hút, Vũ Văn Phú ở bên ngoài cũng kết giao không ít bạn bè, trong đó bao gồm cả người đàn ông gầy gò đi tới cùng ông ta.
“Vợ à, là tên này đã đá con chó nhà chúng ta sao?”
Vũ Văn Phú đi tới chỉ vào mặt Hoàng Thiên tức giận nói.
“Cái gì mà con chó nhà chúng ta chứ?
Đó là con trai của tôi!”
Người phụ nữ mập tức giận nói.
“Được rồi, được rồi! Con trai của chúng †a được chưa? Tôi chỉ muốn hỏi có phải tên nhóc này đã đá nó phải không!”
Vũ Văn Phú chỉ vào Hoàng Thiên tức giận gầm lên.
“Là anh ta đã đá nó, nhưng mà…”
Người phụ nữ mập mạp đang định nói rằng vị đại gia này không dễ chọc vào đâu, nhưng lời còn chưa kịp nói ra, Vũ Văn Phú đã không kìm được lửa giận, giơ năm đấm hung hăng lao đến đập vào mặt của Hoàng Thiên!
Vừa tới liền động tay động chân, Hoàng Thiên cảm thấy rất khó chịu với Vũ Văn Phú này.
Hoàng Linh cảm thán, Hoàng Thiên tránh được cú đấm vào đầu của ông ta, liền nhanh chóng trả lại cho ông ta một cái tát!
Bốp!
Khuôn mặt to béo của Vũ Văn Phú vì cái tát của Hoàng Thiên mà bị va đập mạnh, ông ta sững sờ đứng yên tại chỗ.
Bình thường đều là ông ta đánh người khác, chứ người khác nào ai dám đánh ông †a chứ?
Hơn nữa nhìn Hoàng Thiên chỉ trông như một chàng trai bình thường mà thôi, loại người này hẳn là rất lương thiện mới đúng chứ, sao lại dám đánh lại ông ta?
“Mẹ kiếp, mày dám đánh tao?”
Vũ Văn Phú phản ứng lại, vừa chửi bới vừa lao tới đánh Hoàng Thiên.
Người đàn ông gầy au ông ta ngay lập tức ôm lấy Vũ Văn Phú.
“Anh Phú, anh Phú, đừng làm vậy mài!”
Người đàn ông gầy gò lo lắng đến mức không biết phải làm sao, chỉ biết đi tới giữ chặt Vũ Văn Phú lại.
Vũ Văn Phú trừng mắt: ‘Long à, sao cậu lại ngăn cản tôi?”
Người đàn ông gầy gò như sắp phát điên, bởi vì anh ta là một trong số những đàn em của Tiêu Tấn, anh ta đã từng gặp Hoàng Thiên, biết Hoàng Thiên là khách quý của Lã Việt, đến ngay cả đàn anh Tiêu Tấn của anh khi gặp Hoàng Thiên cũng phải cung kính.
“Đây… đây là anh Hoàng Thiên đấy! Ông không cần tới mạng của mình nữa sao?”
Kẻ gầy gò nói năng lắp bắp.
ổ..
Vũ Văn Phú lập tức bình tĩnh trở lại, ông ta không biết Hoàng Thiên là ai, nhưng những người trong giới xã hội đen như người đàn ông gầy gò này đều bị sốc khi nhìn thấy Hoàng Thiên, điều này cho thấy Hoàng Thiên là một người không tầm thường.
“Hoàng Thiên? Hoàng Thiên là ai?”
Vũ Văn Phú hét lớn, quay đầu lại tò mò hỏi người đàn ông gầy gò.
Người đàn ông gầy gò đi tới nói nhỏ vào bên tai Vũ Văn Phú.
Mẹ kiếp!
Vũ Văn Phú sau khi biết Hoàng Thiên là ai thì trong người cũng đổ đầy mồ hôi, khi đó ông ta cũng biết bản thân mình gặp họa rồi.
Bởi vì người đàn ông gầy nói với ông ta rằng Hoàng Thiên là bạn tốt của ông Tư Long, hơn nữa quan hệ giữa bọn họ còn vô cùng thân thiết.
Vũ Văn Phú dù cho gan có to bằng trời cũng không dám làm cho Lã Việt tức giận, lúc này ông ta mới thấy sợ đến toát mồ hôi hột.
Bốp!
Vũ Văn Phú quay đầu lại rồi lập tức giáng cho người phụ nữ mập kia một cái bạt tai: “Bà già đáng ghét này, bà muốn hại chết tôi sao? Đến ông Tư Long mà cũng dám động vào?”
Người phụ nữ mập này cũng không phải kiểu người ngoan hiền gì, làm sao có thể chịu đựng được loại bạo lực gia đình này chứ?
“Vũ Văn Phú, con mẹ nhà ông, ông còn dám đánh tôi sao? Ai kêu ông chưa gì đã đi chọc giận cậu ta, tôi còn chưa kịp nói vị này là bạn của ông Tư Long không nên trêu vào!”
“Con mẹ nói”
Hai người càng cãi vã lớn hơi, cuối cùng lại thành đánh nhau ở nơi công cộng.
Nhưng cũng phải nói, sức đánh nhau của người phụ nữ mập này cũng lớn thật. Mặc dù không đủ để có thể đánh lại Vũ Văn Phú nhưng nhìn hai người đánh nhau như vậy cũng là bất phân thắng bại.
Một lúc sau, khuôn mặt của Vũ Văn Phú giống như bị mèo cào vậy, trên khuôn mặt đầy những vết xước lớn nhỏ còn bị chảy máu nữa.
Người phụ nữ mập kia cũng không khá hơn là bao, mũi thì bị vẹo, hốc mắt cũng bị xanh tím lại, xem ra bị đánh cũng không nhẹ.
Nhìn trò hề trước mắt này, Hoàng Thiên thật sự là không nói nên lời.
“Ông chủ Hoàng Thiên, tôi tên là Long, là cấp dưới của Tiêu Tấn, hì hì.”
Người đàn ông gầy gò đi đến trước mặt Hoàng Thiên, gật đầu chào hỏi.
Hoàng Thiên chỉ nhìn người đàn ông gầy gò m không nói gì.
Người đàn ông gầy gò không dám nói linh tinh trước mặt của Hoàng Thiên, lúc này quay người lại quát Vũ Văn Phú và vợ của ông ta: “Hai người đừng đánh nhau ở đây nữa! Còn không nhanh qua đây xin lỗi ông chủ Hoàng Thiên đi?”
Vũ Văn Phú và vợ đều là những người rất biết thời biết thế, sau khi cuộc chiến kết thúc, cả hai đều biết rõ mức độ nghiêm trọng của chuyện này.
Đắc tội với một người như Hoàng Thiên, nếu bây giờ bọn họ không xử lý chuyện này cho ổn thỏa thì sau này bọn họ đừng mơ tới một cuộc sống yên ổn.
Hai người vội vàng chạy lại xin lỗi Hoàng Thiên, cuối cùng người phụ nữ mập sợ hãi đến mức phải tới xin lỗi Hoàng Phúc Trường và Hoàng Linh một lần nữa, cầu xin sự tha thứ của bọn họ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!