Tên đầu trọc than thở nói, tâm trạng của gã ta lúc này đang cực kì buồn phiền, còn không đợi được đến vương quốc sa mạc, ở nửa đường đã bị người ta ngược thành cái dạng này, xem ra tưởng tượng trước đó của chính mình đã quá đẹp rồi.
Hoàng Thiên thật sự là giật mình không nhỏ, quả thật anh đúng là không nhìn ra. Bốn người tên đầu trọc bọn họ, thế mà lại có mục tiêu lớn như vậy.
Thế mà lại muốn đi xử lý Đường Quốc Long, còn muốn chiếm đi vị trí quốc vương của Đường Quốc Long, dã tâm quá lớn đi.
“Ha ha. Chỉ bằng bốn người các người, có thể chiếm được vị trí quốc vương của Đường Quốc Long sao? Đường Quốc Long đã có thể thành lập một vương quốc nhỏ, nói rõ ông ta cũng rất lợi hại, chỉ thực lực của bốn người các người , còn nghĩ đến chuyện đoạt vị?” .
Hoàng Thiên cười lạnh một trận, hỏi tên đầu trọc.
Tên đầu trọc cắn môi, bị Hoàng Thiên nói móc không nhẹ, gã ta cũng cảm thấy rất là xấu hổ.
Nhưng mà, càng nhiều hơn là sự hận thù với Hoàng Thiên, gã ta chính là hận Hoàng Thiên tới thấu xương.
Hận thù hận, trước mắt đã rơi vào trong tay của Hoàng Thiên, mà nói tới thực lực. Bốn người bọn họ cũng căn bản không phải là đối thủ của Hoàng Thiên.
Cho nên tên đầu trọc vẫn là rất biết thời thế, cũng không trở mặt cùng với Hoàng Thiên, mà là yếu ớt nói: “Thưa ngài, kỳ thật ngài có chỗ không biết rồi, thực lực của Đường Quốc Long kia chính là rất bình thường. Đừng nhìn vào việc ông ta thành lập một đất nước nhỏ, nhưng mà, tất cả đều là dựa vào may mắn mà thôi.”
“Ồ? Bằng may mắn mà còn có thể thành lập một đất nước nhỏ? Ông nói xem, đem hết những gì ông biết nói cho tôi nghe nào?
Hoàng Thiên rất nghi ngờ nhìn qua tên đầu trọc.
Tên đầu trọc cũng rất nguyện ý nói với Hoàng Thiên. Gã ta cũng đã đã nhìn ra, Hoàng Thiên và Đường Quốc Long không phải là cùng một đám, cùng lắm là có quen biết Đường Quốc Long mà thôi.
“Cái nước nhỏ kia, ở sâu trong sa mạc. Bao nhiêu năm rồi nhưng rất ít người biết đến nơi đó, người ở đó lại càng ít”.
Tên đầu trọc nói với Hoàng Thiên, dừng lại một chút, gã ta lại tiếp tục giới thiệu nói: “Sâu bên trong sa mạc, vốn có một tộc nhân nhiều thế hệ đều ở tại nơi đó, ở đó là một ốc đảo của sa mạc, quả thực chính là thiên đường ở đời thật” .
“Theo tin tức mà tôi nghe được, mấy năm trước là Đường Quốc Long theo chân một cái đội thám hiểm, đến tìm bảo bên trong sa mạc. Kết quả gặp được một trận bão sa mạc, còn bị một làn sói tập kích, tất cả thành viên của đội thám hiểm kia đều chết hết, chỉ còn lại có một mình Đường Quốc Long mạng lớn thoát chết”
“Lúc ấy Đường Quốc Long đã mất phương hướng ở trong sa mạc, đi lung tung lại đến được gần ốc đảo, bị tộc trưởng của tộc người kia phát hiện, sau đó cứu được Đường Quốc Long.
Tên đầu trọc nói đến đây, đã miệng đắng lưỡi khô, âm thanh đều có chút khàn khàn.
Hoàng Thiên thấy thế, nói với Lâm Sơn Nhất: “Cầm cho gã ta một chai nước”
“Vâng thưa cậu Thiên”
Lâm Sơn Nhất đối với Hoàng Thiên quả thực chính là nói gì nghe nấy, vì Hoàng Thiên đã hứa hẹn cho anh ta mười bảy triệu năm trăm ngàn đồng . Nên anh ta rất nguyện ý phục vụ cho Hoàng Thiên.
Quay người về xe việt dã của Hoàng Thiên, Lâm Sơn Nhất lấy ra một bình nước, đưa cho tên đầu trọc.
“Cảm ơn!”.
Tên đầu trọc trở nên khách khí hơn nhiều, dù sao Lâm Sơn Nhất cũng là cùng một chỗ với Hoàng Thiên. Cho nên tên đầu trọc cũng không dám bất kính đối với Lâm Sơn Nhất.
Thấy tên đầu trọc một hơi uống cạn sạch một bình nước khoáng này, Hoàng Thiên nói: “Tốt, ông có thể tiếp tục nói, tất cả những gì ông biết đều phải nói ra.”