Hoàng Thiên lạnh lùng cười một tiếng, vừa rồi anh đã thấy rất rõ ràng, thời gian không đến nửa giây ban đầu của tên đầu trọc, bên trong ánh mắt của gã ta rõ ràng có sự giật mình, nhưng rất nhanh liền biến thành một dáng vẻ không rõ ràng cho lắm, đây rõ ràng chính là có quen biết Đường Quốc Long, nhưng lại cố ý giả bộ như không biết.
“Người anh em này, cậu cười cái gì chứ? Tôi thực sự không biết Đường Quốc Long, cũng chưa từng nghe qua cái tên này”.
Tên đầu trọc ra vẻ chững chạc đàng hoàng nói với Hoàng Thiên, Bich! Hoàng Thiên không nói hai lời, một cước liền đá tên đầu trọc nằm ra đất. “Người anh em này. Cậu đừng như vậy chứ, sao lại đánh tôi rồi." Tên đầu trọc ôm bụng, đau khổ không chịu được nói với Hoàng Thiên. “Ai là anh em với ông cơ chứ?” Hoàng Thiên đi qua giơ tay lên, hung hăng tát tên đầu trọc mười cái
Đánh cho tên đầu trọc đến mức không thể phân biệt được nam bắc nữa, máu còn theo khóe miệng chảy xuống.
“Là do tôi nói sai rồi, ngài ơi, làm ơn ngài đừng đánh nữa”
Tên đầu trọc còn rất biết xem xét thời thể, không chính diện cứng rắn với Hoàng Thiên nữa. mà cầu xin nói.
Tình huống này là phải xem người nào mạnh hơn, tên đầu trọc là một tên già đời, rất biết có biết duỗi.
“Tôi hỏi lại ông lần cuối cùng, có quen biết Đường Quốc Long không?” Lúc này Hoàng Thiên đã cầm khẩu súng trong tay Vũ Thanh, chĩa súng vào đầu tên đầu trọc.
Cứ như vậy đã khiến cho tên đầu trọc bị dọa sợ rồi.
Súng đều đã đặt lên đầu rồi, nếu vẫn còn không trung thực, thì sẽ không còn mạng đâu.
Mà tên đầu trọc cũng đã nhìn ra, Hoàng Thiên có khả năng muốn mang ông ta thật, chứ không phải chỉ là hù dọa gã ta.
Ở bên trong cái khu không người này, muốn giết một người cũng rất dễ dàng, không ai chú ý tới, lại càng không có người quan tâm.
Cho nên ở trong môi trường này, ai cũng có khả năng sẽ làm ra chuyện giết người cướp của.
Tên đầu trọc biết rõ đạo lý này, cho nên gã ta càng hoảng hồn, rất chột dạ nhìn qua Hoàng Thiên, không dám nói một câu.
“Còn không nói đúng không?” Ánh sáng lạnh trong mắt Hoàng Thiên lóe lên, đã chuẩn bị nổ súng.
Có thể đánh chết tên đầu trọc này, vừa vặn giết gà dọa khỉ, ba tên đồng bọn của gã ta nhất định sẽ bị dọa sợ, có thể sẽ nói thật.
Hoàng Thiên nghĩ như vậy, cho nên quả thật anh muốn làm thịt tên đầu trọc.
Nghĩ đến dáng vẻ hung ác độc địa vừa rồi của tên đầu trọc, trong lòng Hoàng Thiên liền nổi giận, cho nên chỉ bằng những hành động tác oai tác quái của tên này vừa nãy, Hoàng Thiên cũng sẽ không chút do dự làm thịt con hàng này.
Tên đầu trọc vừa nhìn thấy ánh mắt của Hoàng Thiên, gã ta lập tức bị dọa đến ngây dại, vội vàng lớn tiếng hô: “Thưa ngài, tôi nói, tôi nói là được không phải hay sao? Xin ngài đừng nổ súng mà, tôi còn chưa sống đủ đâu”
Lúc này Hoàng Thiên cũng không định nổ súng nữa, anh còn chẳng muốn hỏi thêm tên đầu trọc một câu nào cả, chỉ để cho tên đầu trọc tự nói.
Tên đầu trọc biết là không thể lăn lộn được nữa, nếu như không nói, thì gã ta có thể sẽ phải đi đưa tin ở chỗ Diêm Vương mất.
“Tôi biết về Đường Quốc Long, ông ta là người đứng đầu của nhà họ Đường ở Thanh Hóa, là một lão già rất thần bí”
Tên đầu trọc khẽ nói với Hoàng Thiên. Hoàng Thiên nghe vậy thì cảm thấy khá bất ngờ.
Anh vốn cho rằng, bốn tên này có thể là đàn em của Đường Quốc Long, là người ở trong vương quốc sa mạc kia.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!