Đi qua khu vực không người này, sẽ đến khu vực sa mạc Tây Bắc, rất có khả năng bốn người này cũng đi vào sa mạc.
“Xin chào người anh em! Tới đây cùng ăn chút thịt uống chút rượu nào, ha ha ha!”
Một tên đầu trọc mặc áo lông chồn trong bốn người một người họ ha ha cười to, rất nhiệt tình vẫy vẫy tay với Hoàng Thiên.
Lúc này Vũ Thanh cũng đưa Lâm Sơn Nhất xuống xe, đi theo Hoàng Thiên. Đến gần, Hoàng Thiên quan sát bốn người đàn ông trước mặt này một chút.
Chỉ thấy bốn người này đều khoảng ba bốn mươi tuổi, tên đầu trọc mặc áo lông chồn có dáng vẻ vạm vỡ nhất, mày rậm mắt to, gương mặt có chút hung ác.
Ba người còn lại sắc mặt cũng rất khó coi, xem ra cũng không phải là người bình thường.
“Cảm ơn, chúng tôi vừa ăn xong” Hoàng Thiên cười cười, đi đến bên cạnh bốn người đàn ông này. Tên đầu trọc đang đánh giá Hoàng Thiên, Vũ Thanh, còn có cả Lâm Sơn Nhất.
Sau khi đánh giá một lúc lâu, gà ta mới cười ha ha, nói: “Ba người anh em, các người tới khu không người này để làm cái gì?”
“Chúng tôi đây là bị lạc đường, đi vào chỗ này không ra được” Lúc này Hoàng Thiên trả lời.
“Ô? Ha ha, lạc đường ở đây, nhưng có thể chết người đấy. Nhưng mà ông trời đối xử với ba người các cậu cũng không tệ đâu, đụng phải chúng tôi. Như vậy đi, sáng mai trời vừa sáng, cậu đi theo chúng tôi, thì có thể rời khỏi nơi này”
Tên đầu trọc cười ha ha, nói với Hoàng Thiên. “Vậy các anh đến đây để làm gì?”
Hoàng Thiên cũng hỏi lại tên đầu trọc.
“Cũng không lừa dối người anh em làm gì, chúng tôi tới đây để đi cướp, tên cướp, ha ha ha!"
Tên đầu trọc lại cười ha ha rất to, ánh sáng hung ác trong mắt lóe lên.
Ba tên đồng bọn của gã ta cũng đều cười như điên. Một người trong đó, đã lặng lẽ đến vị trí phía sau cốp xe của bọn họ.
Sau khi nhanh chóng mở cốp xe ra, tên đàn ông này lại đứng yên ở đó không động đây.
Đương nhiên, một loạt động tác này của gã ta, không thể trốn khỏi con mắt của Hoàng Thiên và Vũ Thanh.
Hoàng Thiên và Vũ Thanh có kinh nghiệm phong phú. Dựa vào cảm giác, bọn họ biết rằng mấy tên này sẽ chạy đi mở cốp xe, nên ở cốp xe của bọn họ có vũ khí.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, tên đầu trọc giờ phút này đã bộc lộ ra bộ mặt hung ác, không có nụ cười như vừa rồi nữa. Mà là một mặt vẻ hung ác, nhìn chằm chằm Hoàng Thiên và Vũ Thanh.
“Người anh em, chúng tôi mang cậu rời đi cái khu không người này, dù sao thì cậu cũng phải biểu thị một chút chứ? Làm sao để cảm ơn chúng tôi đây?”
Tên đầu trọc đột nhiên âm trầm nhìn chằm chằm Hoàng Thiên.