Lâm Ngọc An nhẹ nhàng nói.
Hoàng Thiên gật đầu, sau khi thân mật với vợ một lúc, anh mới đi vào phòng ngủ và nhìn các con của mình.
Con gái và con trai đều đang say giấc nồng, dáng vẻ nhắm mắt ngủ say của bọn nhỏ vô cùng dễ thương, Hoàng Thiên yêu thích cực kỳ.
Những người lợi hại đến mức nào thì cũng không thể tránh khỏi việc yêu thương con cái của mình một cách phát cuồng và Hoàng Thiên cũng không ngoại
lê.
Sau khi ăn cơm tối ở nhà xong, Hoàng Thiên vừa muốn đi nghỉ ngơi một chút, nhưng sau đó điện thoại liền reo vang lên.
Đó là một số máy lạ, nhưng Hoàng Thiên vẫn là nhấc máy lên nghe.
"Xin hỏi, có phải là Hoàng Thiên người đứng đầu nhà họ Hoàng hay không ha?"
Đối phương cũng vô cùng khách khí, hỏi han cũng vô cùng lịch sự.
"Là tôi, ông là ai hả?"
Hoàng Thiên hỏi.
"Gia chủ Thiên, tôi là người nhà họ Đường ở Thanh Hóa, tôi tên là Đường Vạn
Hải."
Đối phương vừa nghe anh thừa nhận xong liền ra ngay một chiêu tự báo cáo
gia cảnh và thân phận của mình.
Ban đầu Hoàng Thiên có chút giật mình khi nghe những lời nói đó, nhưng ngay sau đó rất nhanh anh liền trở về bộ dạng lạnh lùng cười mỉa.
Sớm biết Đường Doãn Hạo sẽ không chịu cho qua dễ dàng như vậy, nhưng không ngờ tới hắn ta lại ra tay nhanh đến như vậy.
"Hơ hơ, nếu tôi đoán không sai thì ông là đến đây để báo thù cho Đường Doãn Hạo có phải hay không hả?"
Hoàng Thiên cười chế nhạo, hỏi thẳng Đường Vạn Hải này.
"Aiya aiya, cậu chủ Thiên đang nói những lời gì cơ chứ hả? Ha ha ha, về chuyện của Đường Doãn Hạo tôi đã được nghe qua rồi. Tuy tôi là chú ruột của thằng nhóc đấy, nhưng tôi cũng không phải là người vô lý không hiểu chuyện. Làm sao có thể là loại người chỉ biết bảo vệ người nhà mình cơ chứ hả?"
Cái miệng nhỏ của Đường Vạn Hải rất biết cách ăn nói, đối với Hoàng Thiên
cũng vô cùng lịch sự.
Hoàng Thiên đương nhiên không tin lời của ông ta nói rồi, nếu không phải là vì việc báo thù trút giận thì ông ta tại sao lại gọi cuộc gọi này cơ chứ?
"Được rồi, nếu ông đã nói mình là người hiểu biết lý lẽ thì tôi cũng tạm tin vậy. Không biết ông Hải đây gọi cho tôi vào lúc này là có việc gì quan trọng hả?"
Hoàng Thiên hỏi.
"Cậu chủ Thiện, cháu trai tôi hôm nay đã xúc phạm đến anh, tôi là muốn thay mặt tên nhóc đó để xin lỗi anh. Nếu cậu chủ Thiên có thể nể mặt nhà họ Đường ở Thanh Hóa của chúng tôi thì chúng tôi muốn mạn phép mời anh đến khách sạn Bồn Bể Thanh Bình. Chúng tôi sẽ mở tiệc ở đây, để chúng tôi đích thân tạ lỗi với người đứng đầu nhà họ Hoàng".
Đường Vạn Hải nói.
Hoàng Thiên có chút do dự, anh thật sự không có một chút hứng thú nào đối với việc đi tham gia buổi yến tiệc như thế này.
Còn về phần đền tội hay không đền tội, Hoàng Thiên cũng chẳng có hứng thú. Nếu như người nhà họ Đường sau chuyện này mà chịu thành thật ngoan ngoãn một tí thì Hoàng Thiên có thể mắt nhắm mắt mở mà cho qua chuyện này, nhưng nếu bọn họ thật sự còn muốn bày trò gì nữa thì Hoàng Thiên anh cũng không ngại tiếp tục chơi cùng bọn họ.
"Mấy người không cần phải làm như thế. Tôi rất bận, còn về ý tốt của ông Hải đây thì tôi sẽ nhận".
Hoàng Thiên lịch sự từ chối.
"Đừng mà, cậu chủ Thiên, anh đây là đang xem thường nhà họ Đường của
chúng tôi hay sao?"
Đường Vạn Hải gấp gáp rồi, ông ta hỏi Hoàng Thiên.
"Không có ý như vậy."
"Nếu đã không phải là xem thường nhà họ Đường chúng tôi thì vẫn là xin cậu chủ Thiên có thể nể mặt chúng tôi mà đến tham dự, chúng tôi sẽ ở đây chờ đợi để
tiếp đón anh."
Đường Vạn Hải nói liền một hơi.