Đánh Nhạc Mi đến ngay cả người ra. Lớn đến chừng này, cô ta còn chưa bao giờ bị đánh qua như thế này.
Nhất là sau khi cô ta đi theo Đường Doãn Hạo rồi thì càng không có ai dám
động đến cô ta.
Nhưng hôm nay, lại bị cho ăn bao nhiêu là cái tát vào mặt, Nhạc Mi cũng nổi lên cả dã tâm muốn giết người rồi.
"Con nhãi không ra gì, mày dám đánh tao, tao sẽ giết mày!"
Nhạc Mi hét lên một cái liền tiến đến chỗ Lưu Nguyệt Hoa muốn cùng cô ta chơi mạng, cùng nhau quật lộn.
Phụ nữ mà đánh nhau, không còn gì khác hơn ngoài giật tóc và cào mặt, cùng lắm là ôm chặt nhau mà vật lộn.
Nhạc Mi cũng chỉ có hai ba nhát như thế này thôi, tiến lên túm tóc Lưu Nguyệt
Hoa và bắt đầu muốn cào.
Fini làm sao có thể đứng yên nhìn Lưu Nguyệt Hoa bị đánh chứ hả? Cô biết Hoàng Thiên thân là đàn ông nên không tiện ra tay, thế là cô ta bước lên giúp Lưu
Nguyệt Hoa.
Chỉ một chân, Nhạc Mi đã không thể đứng vững được nữa, ôm chặt lấy chân
sau ngồi trên mặt đất, đau đớn khóc lên.
"Tụi bây bắt nạt người quá đáng rồi, ô ô ô......."
Nhạc Mi vừa khóc vừa hét.
Hoàng Thiên nhìn thấy, anh cũng thật sự là không nói nên lời rồi, đây gọi là
vừa ăn cướp vừa la làng hay sao hả?
Lưu Nguyệt Hoa không thèm tranh cãi với Nhạc Mi. Cô ấy biết rằng nếu cô ấy không đánh cho người phụ nữ này đau đớn, thì cô ta tuyệt đối sẽ không chịu dừng lại.
Bước đến lại tát cho Nhạc Mi vài cái bạt tạt nữa và cuối cùng cô cũng tát cho Nhạc Mi thành thật ra, an phận hơn rồi.
"Đừng đảnh, đừng đánh nữa, tôi không mắng cô nữa còn không được hay
sao hả?"
Nhạc Mi không thể chịu đựng được nữa. Cầu xin Lưu Nguyệt Hoa tha cho.
"Không được! Cô cho rằng đây là nơi nào hả? Muốn đến quậy thì đến quậy
hay sao hả?"
Lưu Nguyệt Hoa đẩy cao giọng nói lớn, lại đá mạnh vào Nhạc Mi một cái nữa.
Tất nhiên, Lưu Nguyệt Hoa cũng không thể đánh phế Nhạc Mi được, dù sao thì sức lực của cô ấy cũng là có giới hạn.
Hoàng Thiên cũng không ngăn cản, một người phụ nữ kiêu ngạo như Nhạc Mi thì cũng nên được dạy dỗ cho một bài học.
Cuối cùng cô cũng đánh cho Nhạc Mi bội phục rồi và bắt đầu van xin lòng thương xót.
"Chị đừng đánh nữa, em biết sai rồi, biết sai rồi..."
Nhạc Mi phục rồi, làm gì còn bộ dạng kiêu ngạo trước đó nữa hả?
Lưu Nguyệt Hoa lúc này mới dừng tay lại, nhìn Nhạc Mi trước mặt này, lửa giận trong lòng vẫn chưa hoàn toàn dập tắt được.
Lại nhìn cái tên Đường Doãn Hạo đó, hắn ta cũng sắp ngạt thở đến phát điện rồi.
Hắn ta bị Hoàng Thiên đánh rất thảm hại, đến cả nhìn cũng không dám nhìn, ngay cả người phụ nữ của hắn ta cũng bị xử lý đến mức phải van xin tha mạng, hắn ta cảm thấy tất cả thể diện đều bị mất hết rồi.
Sau khi đứng dậy, hắn ta lạnh lùng liếc nhìn Hoàng Thiên Đường Doãn Hạo
hận đến mức ngứa cả răng, nhưng cũng không dám nói gì nữa.
"Mày đây là đang nhìn tao bằng con mắt gì hả? Mày vẫn không chịu phục có đúng không hả?"
Hoàng Thiên nhìn Đường Doãn Hạo này, lạnh lùng hỏi.
Đường Doãn Hạo không nói lời nào, dùng ánh mắt cay đắng nhìn Hoàng Thiên, để thể hiện sự không hài lòng của mình.
"Còn dám dùng ánh mắt này nhìn tao, tao sẽ lột da mày ra"
Hoàng Thiên lạnh lùng nói.
Đường Doãn Hạo thực sự sợ hãi rồi, không dám nhìn Hoàng Thiên nữa.
"Dẫn người của mày cút đi hết cho tao, còn dám đến đây gây chuyện, tạo
đánh gãy cái chân chó của mày, Hoàng Thiên tao nói được làm được"
Hoàng Thiên lạnh giọng cảnh cáo Đường Doãn Hạo.
Đường Doãn Hạo không dám nói lời nào, cùng một đám người lên xe, nhanh chóng phóng xe lao đi.
"Cậu chủ, cậu thật là bảnh, đúng thật là trút được cục tức a"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!