Ngay từ đầu, việc nhiều ông chủ của các công ty đến đây muốn ngừng hợp tác với tập đoàn Dương Thị đã làm cho Dương Chấn Kỷ tưởng rằng trời sắp sập. Sau khi bị Dương Chí Văn mê hoặc, ông ta đã đuổi Dương Ninh Vân và gia đình cô ra khỏi nhà họ Dương.
Ông ta cho rằng nếu làm như vậy, thì việc Trần Hoàng Thiên đánh đám cậu ấm kia sẽ không làm liên lụy đến tập đoàn Dương Thị, khiến cho tập đoàn Dương Thị bị chèn ép mà ảnh hưởng đến việc làm ăn.
Nhưng không ngờ quan hệ của Trần Hoàng Thiên lại mạnh như vậy. Không những khiến cho giải trí Hoàng Gia chấm dứt hợp tác cùng tập đoàn Dương Thị chỉ bằng một cú điện thoại, mà còn có thể làm cho tổng giám đốc tập đoàn Cửu Đỉnh tự mình tới cửa yêu cầu hợp tác, cũng có thể làm cho tổng giám đốc tập đoàn Cửu Đỉnh thu hồi hợp tác chỉ bằng một câu nói.
Đây là điều mà ông ta không thể ngờ.
Ông ta có thể tưởng tượng được, một khi tin tức giải trí Hoàng Gia chấm dứt hợp tác với tập đoàn Dương Thị bị truyền ra ngoài, thì sẽ có bao nhiêu khách hàng cũng theo đó mà ngừng hợp tác với tập đoàn Dương Thị. Điều này đối với tập đoàn Dương Thị mà nói, là một đòn trí mạng.
Nếu giữ lại Dương Ninh Vân và Trần Hoàng Thiên rồi tiếp tục hợp tác với giải trí Hoàng Gia và tập đoàn Cửu Đỉnh, thì cho dù tất cả các khách hàng đều ngưng hợp tác với tập đoàn Dương Thị, chỉ cần có hai công ty này muốn hàng, tập đoàn Dương Thị cũng có thể kiếm được bội tiền, cần gì phải sợ bị chèn ép?
Nhà giàu nhất Đông Quan dù quyền lực đến đâu cũng không thể lay chuyển được hai gã khổng lồ là giải trí Hoàng Gia và tập đoàn Cửu Đỉnh. Có hai nhà này muốn hàng hóa, dù bị chèn ép nhiều đến đầu ông ta cũng có thể không cần lo lắng, hơn nữa còn có thể kiếm được nhiều tiền.
“Đúng vậy Ninh Vân, vừa rồi là ông nội nhất thời xúc động nên đưa ra quyết định không sáng suốt. Mong cháu đừng để trong lòng mà ở lại.” Thím nhỏ cười ha hả nói.
“Ninh Vân à, cháu là trụ cột của tập đoàn Dương Thị, ngàn vạn lần cũng không thể đi được. Cháu đi rồi, tập đoàn Dương Thị sẽ sụp đổ mắt” Chú nhỏ cũng chụp cho Dương Ninh Vân một cái mũ.
“Ha ha.” Trần Hoàng Thiên cười lạnh: “Ông nội đưa ra quyết định này, đều là do hai nhà các người xúi giục! Bây giờ thấy có lợi, lại muốn giữ Ninh Vân. Các người xem Ninh Vân là cái gì vậy, là thứ mà các người có thể gọi đến là đến, nói đi là đi à?”
“Là Chí Văn xúi giục, đều là cậu ta xúi giục đấy, không liên quan gì đến gia đình chủ nhỏ cả, Trần Hoàng Thiên.” Thím nhỏ chỉ phía Dương Chí Văn nói.
“Tôi biết là anh ta cầm đầu xúi giục, sau đó các người với anh ta cùng xúi giục ông nội đuổi gia đình Ninh Vân đi. Các người muốn được chia thêm nhiều hoa hồng, vậy tôi thỏa mãn các người. Sau này khi tập đoàn Dương Thị chia hoa hồng, gia đình Ninh Vân cũng không cần nữa. Chúng tôi có thể tự mở công ty kiếm tiền, không cần phải tranh lợi nhuận với các người nữa.” Trần Hoàng Thiên nói, anh không hy vọng Dương Ninh Vân tiếp tục ở lại tập đoàn Dương Thị rồi bị khinh bỉ.
“Con mẹ nó!”
Dương Chí Văn cả giận nói: “Chú thím à, giữ lại cái rắm đấy, để bọn họ cút đi. Năm đó tập đoàn Dương Thị không có Dương Ninh Vân không phải vẫn có thể phát triển sao?”
“Hiện tại dù về tài sản hay vốn liếng thì tập đoàn Dương Thị đều hùng hậu hơn năm đó, cháu không tin là không có Dương Ninh Vân thì tập đoàn sẽ đóng cửa phá sản!”
“Anh nói đúng.” Dương Ninh Vân không nhịn được mở miệng. “Thế giới này không có ai thì trái đất vẫn quay, tôi sẽ không ở lại tập đoàn Dương Thị để chịu sự tức giận của anh nữa, tôi đi. Tôi và Trần Hoàng Thiên sẽ tự gây dựng sự nghiệp của mình, dù khổ dù mệt tôi cũng sẵn lòng. Dù sao tôi cũng không muốn bị anh nhằm vào khắp nơi nữa!”
“Cuối cùng tôi chúc cho anh có thể làm cho tập đoàn Dương Thị lớn mạnh, đừng để ông nội thất vọng!”
“Tôi cầu còn không được!” Dương Chí Văn cười lạnh nói: “Vậy các người mau đi gây dựng sự nghiệp đi, tôi thật muốn xem các người có thể có bao nhiêu tiền để lập nghiệp. Rời khỏi tập đoàn Dương Thị, các người có cái rắm mà ăn được một ngàn tấn, mười ngàn tấn hàng. Không ăn được hàng, các người có cái rắm hàng hóa mà cung cấp cho tập đoàn Cửu Đỉnh và giải trí Hoàng Gia!”
Anh ta tràn đầy tự tin, gây dựng sự nghiệp cũng không phải là chuyện nói miệng, cần phải có tài chính mới được. Gia đình Dương Ninh Vân có thể có tiền gì ngoại trừ mấy triệu lấy của anh ta?
Mà chỉ bằng mấy chục triệu tiền vốn thì sao có thể làm ăn được?
Nhưng không ngờ anh la đang đắc ý thì Phương Thanh Vân lên tiếng: “Chỉ cần tổng giám đốc Dương và Trần tiên sinh mở công ty, tập đoàn Cửu Đỉnh của tôi sẵn sàng trả trước một tỷ tiền hàng cho tổng giám đốc Dương để lấy hàng”
“Cái gì?”
Dương Chí Văn sợ ngây người.
Mấy chục triệu mở công ty, lại được trả trước một tỷ để lấy hàng, sau đó bán cho giải trí Hoàng Gia và lập đoàn Cửu Đỉnh để kiếm tiền chênh lệch.
Trời ạ! Thật sự lời chứ không lỗ!
Nghĩ vậy, sắc mặt của anh ta trông còn khó coi hơn một con chó.
“Tổng giám đốc Dương.” Lúc này, một giám đốc chạy đến trước mặt Dương Ninh Vân, nói: “Sở dĩ chúng tôi muốn kết thúc hợp đồng với tập đoàn Dương Thị là vì sợ bị trả thủ, bây giờ xem ra chúng tôi đã lo lắng dư thừa rồi. Với quan hệ của ngài Trấn cùng tập đoàn Cửu Đỉnh và giải trí Hoàng Gia, chúng tôi còn sợ trả thù cải rắm đấy.”
“Cho nên chỉ cần tổng giám đốc Dương mở công ty, sau này nhà máy chúng tôi sẽ lấy hàng hóa từ chỗ tổng giám đốc Dương.”
“Công trường của tôi cũng sẵn lòng lấy hàng hóa từ chỗ tổng giám đốc Dương.”
“Nhà xưởng của tôi cũng nguyện ý lấy hàng hóa từ chỗ tổng giám đốc Dương.”
Nhất thời, những giám đốc muốn ngừng hợp tác với tập đoàn Dương Thị đều chạy đến trước mặt Dương Ninh Vân, đề nghị được hợp tác với cô.
Lý Tú Lam chen vào: “Ninh Vân à, nhiều công ty yêu cầu hàng hóa như vậy, chúng ta tự mở công ty nhất định kiếm được lợi nhuận!”
“Vâng!”
Dương Ninh Vân cũng vui vẻ gật đầu.
Ban đầu cô muốn dùng hai chục triệu làm tiền vốn chậm rãi khởi nghiệp, nhưng như thế nào cô cũng không nghĩ đến tổng giám đốc Phương lại hào phóng như vậy, sẵn sàng trả trước một tỷ tiền hàng. Có khoản tiền vốn, lại có nhiều khách hàng như vậy, lo gì chuyện làm ăn không thuận lợi?
Nhưng sắc mặt Dương Chấn Kỷ cũng đen lại, không nén được giận mà chỉ vào Dương Chí Văn: “Mày thật là chuyện tốt làm không xong chuyện xấu lại có thừa!”
“Ông nội, cháu cháu cháu…”Dương Chí Văn luống cuống.
“Mày mau đi xin lỗi Ninh Vân và Trần Hoàng Thiên cho tao. Quỳ xuống nhận lỗi cầu xin hai đứa nó tha thứ! Cũng giữ lại hai đứa nó!” Dương Chấn Kỷ gần như là gầm lên.
“Nhanh lên!”
Ba mẹ Dương Chí Văn cũng thúc giục anh ta
“Cháu đi.”
Dương Chí Văn cắn răng đi về phía Dương Ninh Vân.
Nếu cô ở lại, Trần Hoàng Thiên sẽ tặng công việc làm ăn của giải trí Hoàng Gia và tập đoàn Cửu Đỉnh cho tập đoàn Dương Thị Vậy thì một năm có thể kiếm được hơn hai ba trăm ngàn tỷ.
Vì được chia mấy chục tỷ tiền hoa hồng mỗi năm, quỳ xuống đất xin lỗi thì có gì đâu?
Bịch bịch!
Anh ta quỳ xuống trước mặt Dương Ninh Vân, nói: “Xin lỗi, anh không nên loại trừ em. Còn Trần Hoàng Thiên, anh cũng không nên chửi em là đồ vô dụng, cũng không nên xúi giục ông nội để em và Ninh Vân ly hôn. Anh sai rồi, mong hai em tha thứ cho anh.”
Dương Ninh Vân nhìn về phía Trần Hoàng Thiên
“Không cần tha thứ.” Trần Hoàng Thiên nói: “Anh chính là một con chó ăn cứt không biết thay đổi, lời hôm nay nói ra lại quên ngay, hôm khác lại tiếp tục nhằm vào Ninh Vân ở khắp nơi.”
“Cho nên tôi không chấp nhận lời xin lỗi của anh, cũng không để Ninh Vân chấp nhận. Anh muốn làm tổng giám đốc như vậy thì cứ làm đi, xem anh có thể làm ra được cái gì.”
“Trần Hoàng Thiên nói rất đúng!” Lý Tú Lam đắc ý nói: “Ở tập đoàn Dương Thị, tiền kiếm được đều phải chia cho các người. Ninh Vân và Trần Hoàng Thiên mở công ty, toàn bộ số tiền kiếm được đều là của nhà chúng tôi. Sao phải về tập đoàn Dương Thị giúp các người kiếm tiền, còn phải chịu đựng sự tức giận của các người?”
“Trần Hoàng Thiên, Tú Lam, đừng nói vậy!”
Dương Chấn Kỷ chạy tới khuyên nhủ: “Ninh Vân à, đều là người một nhà, tập đoàn Dương Thị có tâm huyết của ba cháu và cháu, lẽ nào cháu vẫn cam tâm để tập đoàn Dương Thị bị hủy trên tay Dương Chí Văn?”
“Nó thật sự không thích hợp làm tổng giám đốc, nếu không ông nội đã sớm cho nó làm tổng quản lý rồi. Sở dĩ cắt chức cháu là do ông nội hồ đồ cộng thêm bị Dương Chí Văn đầu độc. Cháu đừng tức giận, ở lại lập đoàn Dương Thị làm cho công ty ngày càng mạnh lên được không?”
“Ông nội, cháu…”
“Chẳng lẽ cháu muốn ông nội quỳ xuống cầu xin cháu hay sao?” Dương Chấn Kỷ ngắt lời Dương Ninh Vân, nói: “Nếu cháu muốn, ông nội sẽ quỳ xuống cầu xin cháu, như vậy là được đúng không?”
Dứt lời, Dương Chấn Kỷ định quỳ xuống.
“Ông nội, không được!” Dương Ninh Vân vội vàng đỡ lấy Dương Chấn Kỷ.
“Nếu cháu không đáp ứng, cũng đừng ngăn cản ông nội, để ông nội quỳ xuống cầu xin cháu.” Dương Chấn Kỷ cũng bất chấp.
Dương Ninh Vân cũng không biết làm sao, nhìn về phía Trần Hoàng Thiên với bộ dáng bất lực, khó xử nói: “Trần Hoàng Thiên, nếu không thì em ở lại, dù sao cũng không thể… để ông nội quỳ xuống cầu xin em đúng không?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!