Trần Hoàng Thiên híp mắt lại.
Anh biết, nhất định là Trần Long Vũ đã ra tay. Gia tộc Rothschild chiếm cổ phần lớn trong các ngân hàng lớn. Chỉ có gia tộc Rothschild mới có năng lực khiến các ngân hàng lớn trực tiếp chuyển tiền đi mà không cần thông báo.
Những năm nay doanh nghiệp nào làm ăn càng lớn thì các khoản vay càng nhiều.
Tập đoàn Cửu Đỉnh và Hoàng gia Entertainment đều như vậy. Tuy rằng tài sản lên đến hàng mấy triệu tỷ, nhưng sau khi trừ đi các khoản vay, tài sản ròng cũng chưa được một triệu tỷ.
Tài sản của hai tập đoàn lớn này đều vượt quá hơn hai triệu tỷ, nợ phải trả đều lên đến hơn một triệu tỷ. Nếu muốn trả hết tất cả các khoản nợ, sẽ phải bán tài sản của mình.
Vậy thì sau khi trả hết nợ, quy mô của hai tập đoàn cộng lại cũng chưa bằng quy mô của một tập đoàn như hiện tại. “Tôi biết, để tôi nghĩ cách”
Trần Hoàng Thiên cúp máy. “Có phải Hoàng gia Entertainment cũng xảy ra chuyện rồi không?” Bác cả hỏi.
Trần Hoàng Thiên gật đầu. “Vậy phải làm sao đây!”
Bác cả lo lắng như cá nằm trong xoong. “Cháu gọi điện cho ông ngoại cháu đã, xem ông có thể giúp đỡ hay không”
Trần Hoàng Thiên gọi điện thoại cho Thẩm Thành Đông, nói là muốn mượn sáu trăm nghìn tỷ để xoay sở, Thẩm Thành Đông không hề suy nghĩ mà đồng ý luôn.
Nhưng chẳng bao lâu Thẩm Thành Đông lại gọi điện lại, nói: “Hoàng Thiên, có phải cháu đắc tội với gia tộc Rothschild không, vừa nãy ông cho người chuyển tiền, nhưng lại không thể chuyển tiền vào tài khoản của Hoàng gia Entertainment. Ngay cả tài khoản của tập đoàn Cửu Đỉnh cũng không thể chuyển vào. Sau khi gọi điện thoại hỏi mới biết, là gia tộc Rothschild cấm mọi tài khoản chuyển tiền vào hai tài khoản này”
Trần Hoàng Thiên cười khổ: “Đúng là gia tộc Rothschild muốn làm khó con, không gửi được tiền thì thôi vậy, con tự nghĩ cách giải quyết.”
Sau khi nói vài câu, Trần Hoàng Thiên cúp máy. “Sao rồi?” Bác cả hỏi.
Trần Hoàng Thiên nói: “Tiền hối không vào được, Trần Long Vũ đây là muốn ép chúng ta bán tài sản trả nợ, làm suy yếu quy mô của hai tập đoàn Hoàng gia Entertainment và tập đoàn Cửu Đỉnh.” “Vậy sẽ phải bán rất nhiều tải sản”
Bác cả vô cùng lo lắng.
Nhà họ Trần trên dưới đều vô cùng lo sợ, có một cảm giác như trời sắp sập xuống. “Trần Hoàng Thiên, hay là dẫn Tuấn Vũ đi Thần Đô, nắm lấy sản nghiệp của nhà họ Triệu, sau đó bán một ít đi trả nợ, coi như là tiền chúng ta mượn Tuấn Vũ, đợi nó lớn lên thì chúng ta trả nó cả vốn lẫn lãi, thấy sao?” Dương Thiên Mạnh nói.
Trần Hoàng Thiên cười: “Không có ích gì đâu, Trần Long Vũ không cho chép bất cứ số tiền nào được chuyển vào tài khoản của chúng ta, nhất định muốn chúng ta bán tài sản đi. Cho dù bên ngoài chúng ta có bao nhiêu tiền cũng vô ích thôi” “Vậy thì làm sao bây giờ, chỉ có thể trơ mắt nhìn sản nghiệp bị bán đấu giá sao?” Bác cả vội vàng nói.
Phương Thanh Vân đột nhiên nói: “Nếu anh ta muốn chơi với chúng ta, chúng ta sẽ chơi đến cùng. Gia tộc Rothschild không có cổ phần trong Hợp tác xã tín dụng Nông Thôn, bắt đầu từ bây giờ, tiền của tập đoàn Cửu Đỉnh và Hoàng gia Entertainment đều chuyển qua Hợp tác xã tín dụng Nông Thôn, như vậy vẫn có thể dùng được. “Còn về việc bán đấu giá tài sản của chúng ta, đừng có mơ, không có sự chấp thuận của tòa án, ngay cả chúng ta nợ tiền ngân hàng, thì ngân hàng cũng không có quyền bán sản nghiệp của chúng ta. “Như vậy thì, tiền của ngân hàng chúng ta chưa cần trả, vẫn kiếm được cả triệu tỷ. Cùng lắm thì sau này không cần thẻ của các ngân hàng khác, chỉ dùng của thẻ tín dụng của Hợp tác xã. Một thời gian sau, các ngân hàng lớn sẽ gây áp lực với gia tộc Rothschild, dỡ bỏ lệnh cấm đối với tập đoàn Cửu Đỉnh và Hoàng gia Entertainment, khi đó quyền chủ động sẽ nằm trong tay chúng ta, các ngân hàng lớn đều phải cầu xin chúng ta.
Những lời này vừa nói ra, mọi người trong nhà họ Trần đều vui mừng.
Trần Hoàng Thiên vô cùng vui mừng: “Thanh Vân không hổ là từng du học, cách này thật hữu ích. Ngân hàng có cổ phần của gia tộc Rothschild thì chúng ta không có cách, nhưng gia tộc Rothschild cũng không có cổ phần ở tòa án, chúng ta vẫn có kể kéo dài thời gian đấu giá sản nghiệp của chúng ta. Ba ngày sau xem Trần Long Vũ giấy chết như thế nào!”
Ngày thứ hai.
Lý Tú Lam và Dương Bảo Trân, dưới sự hộ tống của anh em Lý Tú Lam, đã đến được Thần Đô.
Sau khi họ đến tòa án nộp đơn, bởi vì sản nghiệp của nhà họ Triệu không phải của Triệu Trung Hữu, Dương Bảo Trân không có quyền kế thừa sản nghiệp của nhà họ Triệu. Có điều tài hơn ba nghìn tỷ của Triệu Trung Hữu, đều thông qua các thủ tục pháp lý để chuyển giao cho Dương Bảo Trân. “Quá tốt rồi, cuối cùng cũng có thể không cần lo lắng vì tiền nữa rồi!”
Lý Tú Lam và Dương Bảo Trân vô cùng kích động. Vì vậy, bọn họ đến Thần Đô liền ở trong căn nhà thuộc tài sản của Triệu Trung Hữu. Còn chưa trở lại được bao lâu, đã bị một nhóm người ến cửa tìm. “Các người là?”
Nhìn thấy mấy chục người, Lý Tú Lam rụt rè hỏi.
Thanh niên dẫn đầu nói: “Tôi là cậu ẩm Lý Nam Cương của nhà họ Lý ở tỉnh Triều Hải. Tôi luôn phải người âm thầm theo dõi Dương Chí Văn và người của gia tộc Rothschild, biết được các cô đang thua kiện, không có được quyền nuôi dưỡng đứa con duy nhất của nhà họ Triệu. “Hôm nay tôi đến, chính là muốn hợp tác cùng Dương Bảo Trân, lấy tài sản của nhà họ Triệu, đến lúc đó hai người cũng không thiếu lợi gì.” “Chữa chân cho hai người, coi như là món quà gặp mặt”
Nói rồi, anh ta vẫy vẫy tay.
Lập tức có một ông lão tiến lên, cho Lý Tú Lam và Dương Bảo Trân một viên thuốc, đồng thời dùng thuốc mỡ để bọc chân cho hai người. “Ba ngày sau, hai người có thể nhảy nhót bình thường. Lý Nam Cương nói. “Thật sao?”
Lý Tú Lam và Dương Bảo Trân vô cùng kích động. Lý Nam Cương gật đầu.
Dương Bảo Trân hỏi: “Quyền nuôi con tôi còn không lấy được, làm sao giúp anh lấy được sản nghiệp của nhà họ Triệu. “Rất đơn giản. Lý Nam Cương cười nói: “Chỉ cần bố cô chết, quyền nuôi con tự nhiên sẽ thuộc về cô thôi.” Lý Tú Lam và Dương Bảo Trân lập tức sững lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!