Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chàng Rể Đào Hoa

Trên dưới ngàn người trong phòng khách đồng loạt quay đầu lại nhìn.

Quả nhiên.

Nhìn thấy nhóm người Trần Hoàng Thiên cùng Phương Thanh Vân và cả Dương Ninh Vân, Đỗ Nhã Lam cùng nhau bước vào.

Trong chớp mắt.

Mấy người đang không ngừng cãi nhau lúc này liền trở nên vô cùng yên tĩnh, đến tiếng khóc cũng im thin thít, cả phòng khách không một tiếng động.

Hiện nay, trong mắt của người nhà họ Trần, Trần Hoàng Thiên là một người mà họ không thể với tới được.

Cho dù là tất cả bao gồm Hoàng Gia Entertainment của Trần Hoàng Thiên, hay là Hiệp hội Thiên Minh ở sau lưng Trần Hoàng Thiên và cả thể lực của Trần Hoàng Thiên đều đã đè bẹp nhà họ Trần, cũng vì thế mà Trần Hoàng Thiên đã trở thành đối tượng mà bọn họ không thể chạm tới được. hãi.

Thậm chí, có nhiều người khi gặp anh còn thấy rất sợ

Bởi vì trong sống những người ở tại hiện trường này nếu không phải từng cười cợt Trần Hoàng Thiên, hoặc là đánh Trần Hoàng Thiên thì cũng từng rất coi thường Trần Hoàng Thiên,…

Một người mà trước kia coi không bằng một con chó, thường hay trêu chọc, bắt nạt, đánh đập, mắng chửi, nhục mạ, sau này người đó lại rất phát đạt, trở nên vô cùng cao quý, những người mà trước đây từng chê cười anh, bắt nạt anh, đánh đập mắng chửi anh, nhục mạ anh lúc nhìn thấy anh thì đều vô cùng xấu hổ, sợ hãi, tự ti, hoảng hốt.

Những cảm xúc này xuất hiện cũng là đương nhiên thôi.

Cho dù là Trần Hoàng Thiên không nói câu nào thì đủ kiểu cảm xúc cũng sẽ hiện lên trên người mấy người này, khiến bọn họ đều không dám nhìn thẳng vào anh, thậm chí còn có rất nhiều người đều cúi đầu xuống. “Mau tránh ra, đừng có chặn đường đi của Trần Hoàng

Thiên”

Đột nhiên bác cả hạ giọng nói.

Ngay tức khắc.

Tất cả mọi người trong phòng khách đều dạt ra hai bên, một lối đi rộng rãi được mở ra, hướng thẳng về phía linh cữu.

Trần Hoàng Thiên vẫn không nói gì, dáng vẻ và sắc mặt vô cùng đau thương. Bước đi trở nên chậm chạp và nặng nề, thuận theo lối đi đi đến trước linh cửu.

Sau đó, anh đứng trước linh cũu, yên lặng nhìn di ảnh của Trần Hiếu Sinh, trong ánh mắt có bị thương, có hoài niệm, có tiếc nuối, có buồn rầu, có thể lương, có trống trải,… ánh mắt rất phức tạp.

Chỉ duy nhất không có phẫn nộ và thù hận.

Người cũng đã chết rồi, còn tức giận, còn thù hận ông ta làm gì nữa?

Huống hồ gì còn là người thân máu mủ.

Hơn nữa, Trần Hiếu Sinh cũng thật sự đã giúp anh tìm thấy Dương Ninh Vân, cũng là thật lòng muốn bù đắp cho anh nên mới đi Tần Lĩnh tìm Tôn Hoàng Chánh.

Chỉ tiếc là sư thái âm thầm gây rối, khiến anh lúc đó đi đến núi Nga Mi không tìm thấy Dương Ninh Vân. Vì vậy nên Trần Hiếu Sinh đến chết cũng không nghe được một câu tha thứ từ anh. “Còn nhớ lúc tôi rời khỏi nhà họ Trần có từng nói qua, nếu như người mà ông tìm thấy là Ninh Vân thì tôi sẽ tha thứ cho ông, mặc dù là bởi vì một vài nguyên nhân nên lúc đó không thể xác nhận được là ông đã tìm được cô ấy, nhưng sự thật chứng minh là ông đã thật sự tìm được cô ấy, vốn nghĩ là lúc nào đến thủ đô thì sẽ đến trước mặt ông để nói một tiếng tha lỗi cho ông, không ngờ là ông lại không đợi được để nghe câu tha thứ của tôi” “Lẽ ra tôi nên gọi điện thoại đến để nói tha thứ cho ông, nhưng trên thực tế tôi lại không thể mở miệng được, bởi vì từ nhỏ đến lớn ông đã đem lại cho tôi quá nhiều tổn thương, cũng giống như ông không dám gọi điện thoại để mượn tiền tôi giải nguy vậy, chắc có lẽ ông cũng biết bản thân đã làm quá nhiều chuyện có lỗi với tôi, vì vậy nên mới không mở miệng được đúng không?”

Trần Hoàng Thiên nhìn thẳng vào di ảnh của Trần Hiếu Sinh nặng nề nói, cuối cùng thở dài một hơi.

Vợ chồng bác cả, vợ chồng bác hai, vợ chồng chú năm, vợ chồng chú út,… và cả nhóm cháu Trần Hoàng Dương sau khi nghe thấy lời nói của Trần Hoàng Thiên thì đều bật khóc cả lên.

Cuối cùng thì cũng đợi được sự tha thứ của Trần Hoàng Thiên rồi!

Nhà họ Trần, có lẽ đã được cứu rồi! “Đốt hương, mau đốt hương!”

Bác cả thúc giục.

Trần Hoàng Dương lập tức bước lên trước, cầm lấy một nắm nhan đốt lên. Sau đó đưa cho Trần Hoàng Thiên bọn họ mỗi người ba cây.

Sau khi dâng hương xong, Phương Thanh Vân và Dương Ninh Vân quỳ trên đệm hương bồ, Trần Hoàng Thiên ở bên cạnh đốt giấy tiền vàng bạc, điềm đạm nói: “Gọi điện thoại kêu Trịnh Khải Thời qua đây. Ông cụ đi một mình rất cô đơn, tôi phải đưa ông ta xuống bầu bạn với ông cụ. “Chuyện này.”

Nghe thấy câu nói của Trần Hoàng Thiên thì mọi người trong nhà họ Trần đều ngơ ngác nhìn nhau.

Rất nhanh sau đó, bác cả liền ngồi xuống bên cạnh Trần Hoàng Thiên, nói: “Trần Hoàng Thiên, cả đời ông cụ không có làm nhiều việc mà sau này phải hối hận, duy nhất chỉ có trong chuyện đối với cậu này thì ông ấy vô cùng hối hận” “Kể từ sau khi nhà họ Tiêu tan vỡ thì đêm nào ông ấy cũng mất ngủ, phải dựa vào thuốc ngủ thì mới có thể ngủ được, chính là bởi vì nhớ lại năm xưa đối xử với cậu như vậy nên trong lòng vô cùng hổ thẹn và tự trách. Hi vọng cậu có thể tha thứ, nhưng cũng biết là cậu tuyệt đối không tha thứ cho ông ấy “Vì vậy nên ông ấy cứ như điên lên vậy, gọi tôi đến phòng rồi nói một loạt các kiểu hối hận. Cứ nói như vậy rồi nước mắt tuông ra, tự tát cho mình một bạt tai, cảm thấy bản thân có lỗi với cậu, có lỗi với cha cậu, có lỗi với ông bà tổ tiên của nhà họ Trần, còn nói nằm mơ mơ thấy bà nội cậu, mơ thấy ông bà cố của cậu và các tổ tiên khác của nhà họ Trần, bọn họ đều chửi ông ấy, đánh ông ấy, nói ông ấy là tội nhân của nhà họ Trần. “Vì thế nên sức khoẻ của ông ấy ngày một xấu đi, có thể thấy rõ qua mỗi ngày. Có lúc ông ấy ra đứng trước cửa, đứng một lúc liền mấy tiếng đồng hồ, chỉ đứng ngẩng người ra đó ai khuyên cũng không nghe, có lúc trời đổ mưa lớn mà ông ấy cũng không chịu vào nhà, tôi đi hỏi ông ấy đang muốn làm gì vậy, ông ấy nói là ông ấy đang đợi cậu đi học trở về.” “Lúc đó thì tôi đã biết là thần kinh của ông ấy đã có vấn đề rồi. Bắt đầu hoang tưởng rồi, muốn mời bác sĩ giúp ông ấy chữa trị thì ông ấy lại không cần, nói là tâm bệnh thì sẽ không trị khỏi được, tôi nói hay là chúng ta đi tìm Trần Hoàng Thiên bù lại tội lỗi cho cậu ấy thì ông ấy lại không thể đặt thể diện xuống được, tôi thật sự không còn cách nào khác, nói thật thì tôi cũng không dám đi tìm cậu, có ông ấy bên cạnh thì còn được chứ ông ấy không còn rồi thì tôi thật sự không dám đi, sợ là cậu nhất thời kích động mà bóp chết tôi. “Nghĩ lại cũng đáng hối hận thật, nếu như lúc đó tôi lớn gan đi tìm cậu, cầu xin cậu tha thứ thì có lẽ là ông cụ cũng sẽ không vì nhà họ Trần sắp sụp đổ mà bị bức ép đến chết.” “Còn về Trịnh Khải Thời, cậu cũng không cần đi tìm ông ta báo thù, bởi vì trước khi chết thì ông cụ có nói, nói nếu như cái chết của ông ấy có thể khiến cậu tha thứ cho ông ấy thì cậu hãy tiếp quản tập đoàn Cửu Đỉnh, đừng đi báo thù cho ông ấy, cậu không đấu lại với nhà họ Trịnh đâu. Còn nếu như cậu không tha thứ cho ông ấy thì ông ấy cũng có thể hiểu được, chỉ là không có mặt mũi đi xuống dưới gặp ông bà tổ tiên mà thôi.” “Bây giờ cậu tha thứ cho ông cụ rồi thì hãy nghe theo ông cụ đi, dựng dậy tập đoàn Cửu Đỉnh, đừng để nó ngã xuống có được không?”

Bác cả nói một hơi đến đây, nói đến bản thân cũng nước mắt đầm đìa.

Trần Hoàng Thiên cũng bị ông ta nói đến hốc mắt đỏ cả lên.

Giờ mới biết, thì ra ông cụ bởi vì anh không tha thứ mà hối hận như vậy, khiến bản thân giống như người điên vậy. “Nhà họ Trịnh có bối cảnh gì lớn?”

Trần Hoàng Thiên hỏi.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!