Chương 272: Anh hai Trần Hoàng Thiên!
Ngay khi những lời này được nói ra, ba người Trần Hoàng Thiên quay đầu nhìn, thì thấy buồng lái phía trước của một chiếc Audi A8, có một gương mặt thanh tú ngước ra, mỉm cười nhìn Trần Hoàng Thiên. “Lớp trưởng?”
Trần Hoàng Thiên nét mặt nhăn lại, có chút ngạc nhiên.
Dương Ninh Vân nhớ lại những người tham gia buổi đấu giá nhân sâm bảy trăm năm kia, đây chẳng phải lớp trưởng của Trần Hoàng Thiên, người đã đưa Trần Hoàng Thiên đi dạo xung quanh hay sao, con người cũng không tệ, chắc không phải là một người xấu.
Đỗ Nhã Lam cũng hơi ngạc nhiên, rốt cuộc là Trần Hoàng Thiên làm thế nào mà quen được nhiều người đẹp đến vậy? Vợ đã đẹp, lớp trưởng cũng đẹp. Chắc bạn học khác của anh chắc cũng rất đẹp, anh có mệnh đào hoa sao? “Lớp trưởng, tin tức của cậu cũng nhanh nhạy thật đấy. Trần Hoàng Thiên chạy đến cười nói.
Vương Ngọc Nghiên mim cười: “Lên xe rồi nói.”
Trần Hoàng Thiên nhìn thoáng qua, sau đó nhìn Dương Ninh Vân, nói: “Vợ à, anh nói chuyện với lớp trưởng chút.
Anh sợ rằng Dương Ninh Vân sẽ hiểu lầm. “Đi đi”.
Dương Ninh Vân mỉm cười, nhưng bởi vì Đỗ Nhã Lam mà cô hiểu lầm Trần Hoàng Thiên, từng bị Dương Thiên Mạnh dạy dỗ, vì vậy giờ sợ cô nghĩ linh tinh.
Có được sự đồng ý của vợ mình, Trần Hoàng Thiên mở cửa lên xe, đóng cửa lại. “Cậu vẫn khá sợ vợ nhỉ.” Vương Ngọc Nghiên nói.
Trần Hoàng Thiên mỉm cười nói: “Không phải sợ vợ, mà là thương vợ.” “Thương vợ, mà cậu vẫn còn vướng bận với Phương Thanh Vân?” Vương Ngọc Nghiên quay đầu nhìn chằm chằm Trần Hoàng Thiên.
Trần Hoàng Thiên cười ngượng.
Vương Ngọc Nghiên mỉm cười: “Tôi đang đùa với cậu thôi, lúc trước tôi có đến thăm Thanh Vân. Cô ấy nói cho tôi nguyên nhân tại sao vào lúc đó lại như vậy, thậm chí cô ấy còn không biết cảm giác lúc đó là gì nữa. Đây lần đầu tiên của cô ấy lại còn mang thai nữa.”
Thấy Trần Hoàng Thiên sững sờ, Vương Ngọc Nghiên nhếch miệng: “Cậu định chịu trách nhiệm như thế nào đây. Tôi chỉ tùy hỏi thôi, dù sao cậu chọn vợ hay Phương Thanh Vân thì cũng không có gì sai cả. Tùy cậu chọn như thế nào thôi.” “Mà đây không phải là mục đích của tôi để cậu lên xe. Tôi muốn hỏi cậu, lần trước cậu ở nhà họ Trần bị thương nặng như vậy, tại sao mấy ngày nay lại nhảy nhót tưng bừng rồi? Còn có Đỗ Văn Mạnh cũng thành người sắp chết rồi, rồi lại có thể nhảy nhót tưng bừng lại, có phải liên quan tới cậu không? Cậu có phải là đại sư Trần đó không?”
Trần Hoàng Thiên sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười: “Lớp trưởng, cậu có thể nói chậm lại không, hơn nữa, cậu đừng hỏi hỏi nhiều câu như vậy cùng một lúc được không? Não tôi không có chạy kịp.” Vương Ngọc Nghiên liếc xéo một cái: “Phải nói với cậu thế nào nhỉ, ông cụ nhà tôi bị thương rồi, tôi muốn tìm cậu chữa trị, hoặc là cậu tìm người giúp chữa trị cho ông tôi. ” “Bị thương như thế nào?” Trần Hoàng Thiên hỏi lại. “Cưỡng chế đột phá cảnh giới mà bị thương, dù có chữa khỏi được hay không, cậu cũng không được phép nói ra ngoài, nếu nói ra, ông cụ Tiêu sẽ phải người đến giết ông tôi. Nhà họ Vương tôi sẽ bị sụp đổ.” Vương Ngọc Nghiên cảnh báo. “Tôi cũng không muốn đem ông của cậu cho ông cụ Tiêu giết chết, làm sao có thể nói ra ngoài được?”
Trần Hoàng Thiên cười nói: “Nếu như không có rủi ro, hẳn là có thể chữa trị, nhưng tớ có một điều kiện. Sau khi chữa khỏi, có thể nói ông cậu giết chết ông cụ Tiêu không?”
Nếu ông cụ Tiêu bị giết, thì Trần Hoàng Thiên có thể đập cửa nhà họ Trần, đưa Phương Thanh Vân đi, sau đó giết những người đã bắt nạt anh. Tiếp đó đến nhà họ Tiêu để tính sổ, thần chặn giết thần, phật chặn giết phật, để cho bọn họ biết Trần Hoàng
Thiên anh là không dễ chọc.
Vương Ngọc Nghiêu lập tức liếc xéo mà nói: “Cậu cho rằng đây giống như bọn trẻ đánh nhau sao? Ông cụ Tiêu thực lực ngang với ông cụ tôi, chính quyền sẽ can thiệp đấy. Nghĩ cũng đừng nghĩ có thể giết được ông cụ Tiêu.
Trần Hoàng Thiên chợt lộ vẻ tiếc nuối.
Nếu dựa vào người khác không được thì đành dựa vào chính mình. Nhưng cũng phải thôi, nhà họ Vương có rất nhiều việc làm ăn, dĩ hòa di quý là điều quan trọng nhất, cho nên sẽ không vì anh mà đối đầu với nhà họ Tiêu rất có thể lực, không hề có lợi với ai. “Cậu có thể chữa trị hay là xung quanh cậu có ai có thể chữa trị không?” Vương Ngọc Nghiên hỏi. “Để tôi xem qua trước rồi nói sau. Nếu tôi không chữa được, tớ sẽ nhờ bác sĩ sau lưng tôi ra tay” Trần Hoàng Thiên nói.
Vương Ngọc Nghiên là một người không tồi, lúc nhỏ anh có bị ức hiếp nếu thấy cô ấy sẽ giúp đỡ. Vì vậy cô ấy có chuyện, nếu anh có thể giúp được anh cũng sẽ giúp. “Được rồi, bây giờ đi thôi”
Vương Ngọc Nghiên vừa nói là khởi động xe.
Trần Hoàng Thiên vội vàng kêu dừng lại: “Tôi thu xếp chỗ ở cho vợ tôi rồi hẵng nói tiếp.”
Vương Ngọc Nghiên nói đi đi, Trần Hoàng Thiên xuống xe, rồi đưa Dương Ninh Vân và Đỗ Nhã Lam đến khách sạn thuê phòng tổng thống. Tiền là do người phụ nữ giàu có Đỗ Nhã Lam chi. Đưa họ vào phòng rồi Trần Hoàng Thiên mới nói: “Ông của lớp trưởng của anh bị bệnh. Anh đến xem coi có thể chữa được không, chú ý an toàn và có chuyện gì thì gọi cho anh. “Được rồi Trần Hoàng Thiên, anh đi đi.” Dương Ninh Vân nói.
Trần Hoàng Thiên mỉm cười, đóng cửa rồi rời đi, “Cô không nghi ngờ rằng anh sẽ đi hẹn hò với lớp trưởng của mình sao?” Đỗ Nhã Lam cười hỏi.
Dương Ninh Vân che miệng cười nói: “Lúc đó tôi cũng nghi ngờ Trần Hoàng Thiên và cô. Kết quả, bản thân tôi toàn thân bị thương. Bây giờ tôi không nghi ngờ gì nữa. “Xem ra, so với trước kia cô đã trưởng thành hơn về mặt tình cảm rồi.” Đỗ Nhã Lam cười hỏi lại:”Lần trước không phải nói, cô cùng Trần Hoàng Thiên cùng trở về Đông Đô lấy lại giấy chứng nhận kết hôn, sau đó giao mình cho anh ấy sao, không phải là chưa làm đấy chứ?” “A? Vẫn chưa!” Dương Ninh Vân cong môi: “Trần Hoàng Thiên trở về không bao lâu, Trần Hoàng Hạo đã gọi điện bảo anh ấy đi thủ đô. Lần này cả hai chúng tôi đều rất đau đầu. Cô không nói, tôi cũng quên luôn chuyện kết hôn lại. “Thật sự chưa đưa à?” Đỗ Nhã Lam giống như một đứa bé tò mò. “Đúng là chưa!” “Tôi đi kiểm tra thử “Hả? Nhã Lam, cô…
Lúc này, Kim Thành, nhà họ Hàn. “Ông nội, mặc dù ông nội không tìm ra danh tính của đại sư Trần, nhưng bằng cách theo dõi nhà họ Trần, cháu đã tìm được một số manh mối, đây có thể làm rõ danh tính của đại Trần.
Một thanh niên trẻ đang đối mặt nói với một ông già uy nghiêm.
Ông già này tên là Hàn Bình Minh, ông chủ của nhà họ Hàn, dòng họ lớn nhất Giang Nam, tuy không nổi tiếng trong nước nhưng chắc chắn ông ta là một nhân vật quyền lực quen thuộc trong giới võ đạo.
Có người nói ông ta có thể là cao thủ hàng đầu Thanh
Khâu, cũng có người nói ông ta không phải hạng đầu mà là hạng hai, nhưng tất cả chỉ là suy đoán, không ai biết được thực lực của ông ta. Ngay cả bốn dòng họ lớn của thủ đô cũng không dám khiêu khích nhà họ Hàn của ông ta. Tất nhiên, điều này chỉ có người trong cuộc mới biết chứ không phải người ngoài cuộc. “Manh mối gì?” Hàn Bình Minh đang nhấp một ngụm bích loa xuân, một loại trà xanh, thường dùng pha trà, tỏ vẻ lắng nghe.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!