Chương 105: Hoàng Thiên Tuấn, Lôi Hồ chết rồi!
Trần Hoàng Thiên nghe vậy, gật đầu về phía Thạch Thanh Sơn.
Thạch Thanh Sơn là người thông minh, thoáng chốc đã hiểu ý tú của Trần Hoàng Thiên.
Anh thật ra là muốn để Thạch Giang Hoành đắc ý rồi nói ra tình hình hiện tại đây mà!
Mặc dù đã biết ý đồ của Trần Hoàng Thiên, nhưng mạng của ông ta hiện đang nằm trong tay Trần Hoàng Thiên, không thể không dựa theo ý tử của Trần Hoàng Thiên mà làm, đành giăng bẫy cháu mình.
Kết quả, ông ta cười cười, nói: “Đúng vậy Giang Hoành. Bọn họ đã bị Triệu sư phụ giết chết, nếu không ông nội đầu còn sống để gọi điện cho cháu” “Tốt quá!”
Thạch Giang Hoành ở đầu dây bên kia tin tưởng không chút nghi ngờ, mừng điên: “Những thằng ngu đó không biết Triệu sư phụ lợi hại bao nhiêu, tự cho mình có vài cây Desert Eagle là giỏi lắm. Đúng là ếch ngồi đáy giếng không biết trời cao đất dày, trước mặt Triệu sư phụ họ còn mấy cái răng chứ.”
Nói đến đây anh ta mừng rỡ hỏi: “Ông nội, vậy bây giờ cháu có thể về nước chưa?” “Ây.” Thấy Trần Hoàng Thiên gật đầu, Thạch Thanh
Sơn nói. “Được, trong hai ngày này cháu có thể về nước. “Vậy thì hay quá
Thạch Giang Hoành lại đắc ý thêm một trận: “Ông nội, tuy ở nước ngoài rất tốt, cháu cũng rất thích ở nước ngoài. Nhưng cháu vẫn chưa xử lý được cái thằng nhãi đánh cháu, cháu không cam lòng. Trong hai ngày này cháu sẽ về, nhất định xử gọn thằng đó!”
Lời nói kia vừa thốt ra, Thạch Thanh Sơn thở phào một hơi.
Trần Hoàng Thiên cau mày.
Dựa theo lời nói của Thạch Giang Hoành, không khó nghe ra được tai nạn xe có vẻ như không phải do anh ta bày ra.
Có điều không bài trừ khả năng Thạch Giang Hoành biết rõ anh xảy ra tai nạn xe, lại được chữa trị tốt, nên quay trở về xử lý anh.
Vậy nên, Trần Hoàng Thiên nói khẽ: “Hỏi anh ta, kế hoạch tai nạn xe là ai bày ra.”
Thạch Thanh Sơn gật đầu, cười nói: “Giang Hoành à, ông nội hồi cháu, ba ngày trước có vụ tai nạn xe, một chiếc xe vận tải nhỏ đâm chiếc Panamera là ai bày ra kế hoạch?” “Việc này ba ngày trước cháu đã nghe cậu Chu nói với cháu, lúc ấy cháu mừng điên luôn. Cháu hỏi cậu Chu là ai làm, cậu ta không nói cho cháu nên cháu cũng không rảnh để quan tâm. Dù sao chỉ cần thẳng chó hoang kia bị xử lý là được. Ai ngờ cháu chưa vui mừng được bao lâu, cậu Chu lại gọi điện thoại bảo với cháu rằng thằng chó kia được một vị thần y cửu chữa. Cháu khi đó suýt tức hộc máu.” “Nhưng mà không sao. Hoàng Thiên Tuấn và Lôi Hồ đã chết, thằng nhãi kia cũng mất đi chỗ dựa. Cùng đám cậu Chu giẫm chết nó. Để cháu xem vị thần y kia còn cứu sống nó được hay không?”
Thạch Giảng Hoành một hơi nói hết. “Cái này…
Thạch Thanh Sơn nhìn về phía Trần Hoàng Thiên. “Cử để anh ta về.” Trần Hoàng Thiên thản nhiên nói.
Thạch Thanh Sơn khó xử gật nhẹ đầu, nói: “Vậy trong hai ngày này cháu quay trở về đi. “Được ông nội. Bây giờ cháu đi đặt vé máy bay ngay. Cháu cúp máy trước đây.
Tút tút…
Cuộc trò chuyện kết thúc.
Thạch Thanh Sơn vẻ mặt đau khổ nói: “Chủ tịch Trần, có phải ngài sẽ xuống tay với cháu của tôi không?” “Đợi anh ta trở về, ông bảo anh ta đến gặp Chu Tử Hào dò hỏi thủ. Nhất định phải tìm ra kẻ đứng sau kế hoạch tại nạn xe cộ cho tôi.” Trần Hoàng Thiên nói.
Sau đó anh lại bổ sung thêm một câu: “Có thể truy xét ra được thì xem như lấy công chuộc tội. Còn nếu không truy ra được, tôi sẽ thanh toán nợ mới nợ cũ với ông”
Dứt lời, anh dẫn theo đám người của Hoàng Thiên
Tuấn rời di. “Trong khoảng thời gian này, ông và Lôi Hồ đừng xuất hiện, cũng đừng để Giải trí Hoàng Gia bác bỏ tin đồn này. Cứ để một số người nghĩ cả hai người đều đã bị giết vui mừng một chút, nhìn xem có thể nhận ra kẻ sau màn đắc ý vênh vào tự rồi tự trồi lên mặt nước hay không?”
Trên xe trở về, Trần Hoàng Thiên nói với Hoàng Thiên
Tuấn rằng anh hoài nghi hung thủ đứng sau chính là một trong đám người tên Chu Tử Hào. “Vâng chủ tịch Trần. Khi trở về tôi sẽ cho người treo vài trắng để người ngoài tưởng là tôi đã chết.” Hoàng Thiên
Tuấn nói. “Tôi khi trở về cũng sẽ treo vài trắng lên, bảo người nhà nghiêm cấm bất kỳ kẻ nào đến phúng viếng.” Lôi Hồ cũng nói.
Rời khỏi nhà họ Thạch, Trần Hoàng Thiên đi đến Biệt thự số một ở vịnh Ngự Long. “Cậu ba, cuối cùng cậu không sao. Lúc đó Thanh Vân đón Tôn thần y rời khỏi đây, nói cậu bị tai nạn xe làm tôi và
Chú Lưu của cậu suýt bị hù chết.” rất nguy hiểm,
Mẹ Ngô thấy Trần Hoàng Thiên đến, nói ra sợ hãi trong lòng. “Cũng may Cậu ba phúc lớn mạng lớn. Nếu không thì tôi cũng không biết phải ăn nói thế nào với ông cụ.” Chú Lưu vui mng nói.
Trần Hoàng Thiên cười “Cái mạng rẻ mạt này của tôi, ông trời còn không thèm lấy. Nếu không thì cũng hết cách ” “Ha ha!”
Chú Lưu cười nói: “Thanh Vân kể với tôi Cậu ba lúc còn nhỏ mỗi khi tức giận lên là bụng đau kịch liệt, không ngờ đầu sỏ gây tội lại là kẻ cứu Cậu ba” “Thanh Vân còn nói, Tôn thần y dùng châm bạc thúc đẩy Huyền khí, xuyên vào kinh kỳ bắt mạch của Cậu ba, khiến Cậu ba có được thực lực của Tông sư.”
Mau thể hiện khả năng cho Chú Lưu xem thử, khả năng tư vì của cậu có thể tương đương với Đan Cảnh tầng may “Tôi đến gặp Chú Lưu là để biết bản thân ở Đan Cảnh tầng nào. Làm thế nào mới biết được?” Trần Hoàng Thiên hỏi. “Đơn giản thôi.” Chú Lưu nói: “Tụ khí thành dao. Ba mét một tấc là tầng một, ba mét hai tấc là tầng hai. Dùng cái này suy ra, Cậu ba tụ khí sẽ biết.”
Trần Hoàng Thiên hiểu rõ được lời nói, bèn tụ khí thành dao, hóa dao thành kích cỡ lớn nhất.
Chú Lưu đo trước sau trên dưới, nói: “Ba mét ba, chính là Đan Cảnh tầng ba. Cậu ba hiện tại chính là nhân vật Tông sư danh xứng với thực đấy!”
Trần Hoàng Thiên gượng cười: “Đừng tiết lộ ra bên ngoài, nếu không anh cả anh hai biết được lại phải người đến giết tôi.” “Ha ha! Chú Lưu cười nói: “Để cho đảm bảo, xác thật không thể để nhà họ Trần biết được. Nếu không thi ầm một cái, Cậu ba sẽ tan xác mất.” “Bọn họ, đều nhớ thương vị trí của người thừa kế mà!” Trần Hoàng Thiên gật đầu, sau đó bắt đầu trò chuyện với Chú Lưu mẹ Ngô. “Đúng rồi Cậu ba. Thanh Vân nói, cậu hiện đang sống ở nhà vợ vì muốn chăm sóc ba vợ đang sống thực vật, lại còn phải nấu cơm rồi làm việc nội trợ. Tôi cùng Chú Lưu của cậu đã bàn bạc với nhau, tới nhà vợ cậu làm tài xế bảo mẫu, gánh vác những công việc vặt lặt giúp cậu. Cậu đi bàn bạc với vợ cậu, xem cô ấy có đồng ý hay không. Mẹ Ngô nói.
Trần Hoàng Thiên lắc đầu: “Mẹ Ngô, Chủ Lưu, hai người ở nhà họ Trần làm việc cực khổ nhiều năm như vậy, cũng nên tận hưởng chút hạnh phúc. Hai người đừng đến Tôi sợ hai người không chịu đựng nổi mẹ vợ của tôi.” “Cậu chịu đựng được, thì làm sao tôi và Chú Lưu của cậu không chịu nổi chứ. Quyết định vậy đi, cậu hãy gọi điện thoại cho vợ đi.” Mẹ Ngô thái độ đầy kiên quyết nói.
Trần Hoàng Thiên không thể thay đổi sự cố chấp của cả hai, để mặc cho Chú Lưu lái xe đưa anh đến tập đoàn Dương thị.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!