Chương 987 – Nhà họ Chu đắc ý
“Ông chắc người đó là em họ tôi chứ?”.
Chung Huân nhíu mày nói.
“Cái này thì tôi không chắc, nhưng Thẩm Xuyến thật sự đến từ thành phố Bắc An, hơn nữa còn có một người chị, hơn ba tháng trước mới được cậu Ẩn nhận làm đệ tử, lúc đó người đến chúc mừng rất đông, xếp hàng dài mười dặm!”.
Dường như Chu Chiếu đang nhớ tới cảnh rầm rộ lúc đó, có hơi cảm thán.
“Chuyện này tạo tiếng vang rất lớn trong giới lánh đời, nếu mọi người không tin, tuỳ tiện tìm người trong giới hỏi thăm là biết”.
“Lâm Ẩn kia nghĩ mình là ai, con cháu của nhà họ Chung mà cậu ta cũng dám nhận làm đệ tử!”, Cổ Nguyên tỏ vẻ tức giận, anh ta tự thấy mình xuất thân tiên cảnh, mấy gia tộc lớn của bọn họ là người hầu hạ tiên nhân, một người bình thường cũng dám nhận con cháu của mấy gia tộc lớn bọn họ làm đệ tử, thật sự là đang sỉ nhục bọn họ mà.
“Đúng thế, Thẩm Xuyến phải theo chúng ta trở về gia tộc tu luyện”, ông Lôi cũng gật đầu, rất tán thành lời nói của Cổ Nguyên.
“Nhưng người này được gọi là người đứng đầu thời bấy giờ chắc cũng có chút bản lĩnh”, ông Trần hơi nhíu mày, bốn người bọn họ không có ai là Thần cảnh cả, nếu muốn ép đưa Thẩm Xuyến đi, xảy ra mâu thuẫn với sư phụ của Thẩm Xuyến, có lẽ bọn họ không thể chiếm được ưu thế.
“Không bằng xin trưởng lão trong tộc quyết định đi?”.
“Không cần”.
Chung Huân lắc đầu nói: “Chúng ta cũng đâu cần thiết phải xảy ra mâu thuẫn với anh ta, chúng ta đi qua dùng đạo lý thuyết phục trước không được thì hẳn dùng đến bạo lực, nếu anh ta đồng ý, chúng ta cứ để lại cho anh ta chút tài nguyên, xem như cảm ơn sự chăm sóc của anh ta với em họ tôi, nếu không đồng ý, tôi vẫn có thủ đoạn đối phó với anh ta”.
“Cũng đúng!”, Cổ Nguyên gật đầu hùa theo: “Nếu cậu ta không biết điều, tôi có mang theo hai viên Tru Thần Lôi trong tộc rồi”.
“Vậy thì không còn gì phải lo lắng nữa!”, ông Lôi cũng gật đầu.
“Xem thử các thiên tài của giới lánh đời trước đã, sau đó thì trực tiếp dẫn em họ về tộc”, Chung Huân hờ hững nói.
…
Ba ngày sau.
Trong sàn đấu nhà họ Chu.
Rất nhiều thiên tài trẻ tuổi tập trung về đây, trong đó còn có một vài người không hiểu tình hình, nhà họ Chu chỉ bảo bọn họ dẫn thiên tài trong gia tộc tới, bọn họ hoàn toàn không biết đang xảy ra chuyện gì.
Bùi Thanh Y cũng ở trong đó, lúc này hắn ta đã tới đỉnh cao trêи bảng Thiên sơ kỳ, chỉ thiếu một chút đã có thể thăng lên trung kỳ.
Khoảng thời gian này hắn ta vẫn luôn bế quan, ngay cả Lâm Ẩn nhận đệ tử hắn ta cũng không xuất quan, mãi đến khi đột phá lên trêи bảng Thiên mới xuất quan. Vốn định đến Lang Gia thăm hỏi Lâm Ẩn, không ngờ đã bị nhà họ Chu mời đến, bèn dẫn theo một người có thiên phú tốt nhất của nhà họ Bùi đến nhà họ Chu.
Định xem thử nhà họ Chu định giở trò gì, sau đó lại đến Lang Gia.
“Không biết chủ nhà họ Chu mời chúng tôi đến là có việc gì?”.
Người nói chuyện chính là Nhan Thần, trong thư nhà họ Chu chỉ nói bên này có một cơ duyên, bảo ông ấy dẫn Nhan Nhân Y tới. Quan hệ của nhà họ Nhan và nhà họ Chu không tệ, ông ấy bèn dẫn Nhan Nhân Y đến đây, nhưng không ngờ nhà họ Chu còn kêu mười mấy gia tộc có chút danh tiếng khác tới.
Lúc này Chu Chiếu ngồi trêи ghế chủ nhà, Chu Quyền đứng bên cạnh lão ta.
Chu Quyền nhìn mọi người xung quanh với ánh mắt khinh bỉ, mấy ngày nay cậu đã chắc chắn sẽ được dẫn đến gia tộc lánh đời chân chính tu hành rồi, mà những người trước mắt ngoài Nhan Nhân Y ra thì chưa chắc có thể được chọn.
Mọi người ở đây đều là người có chút danh tiếng, trước kia có lẽ không bằng Chu Quyền, nhưng trong lòng cũng không cho rằng mình sẽ luôn bị Chu Quyền bỏ lại phía sau. Lúc này thấy ánh mắt khinh thường của cậu, trong lòng không khỏi thấy hơi khó chịu.
“Chu Quyền, cậu nhìn chúng tôi với ánh mắt này là sao?”.
Cuối cùng cũng có một thiên tài trẻ tuổi không nhịn được đứng dậy quát to.
Trưởng bối ngồi bên cạnh cậu ta cũng không ngăn cản, Chu Quyền không coi ai ra gì chưa tính, là Chu Chiếu mời bọn họ tới, sau khi bọn họ đến lại không định nói thêm câu nào.
“Ha hả!”.
Chu Quyền cười khinh bỉ, ai cũng có thể nghe ra được ý trong tiếng cười đó.
Ánh mắt Nhan Y Nhân nhìn về phía Chu Quyền cũng có chút khó chịu.
Vào lúc mấy thiên tài trẻ tuổi muốn bùng nổ, Cổ Nguyên dẫn ông Lôi đi vào nhìn một vòng những người trong sảnh lớn, nói:
“Hôm nay kêu chủ nhà họ Chu mời mọi người đến đây là ý của tôi, vì để cho mọi người một phần cơ duyên, nhưng sau khi nhìn thấy mọi người, thật sự khiến tôi hơi thất vọng, các người xưng là thiên tài nhưng lớn như vậy vẫn chưa đột phá được bảng Địa”.
Cổ Nguyên lắc đầu, ánh mắt cực kỳ khinh bỉ.
“Nhưng cũng phải, nguyên khí trong thế giới thường của các người không sạch sẽ, khó thăng cấp cũng là chuyện bình thường, hôm nay tôi sẽ cho mọi người một cơ hội, nếu là người có thể qua được thử thách sẽ có thể theo tôi đến tiên cảnh tu luyện”.
“Cái gì?”.
“Tiên cảnh?”.
Rất nhiều thiên tài bắt đầu ồn ào, ngay cả trưởng bối bên cạnh bọn họ cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ có một vài người tỏ vẻ vui mừng, bắt đầu dặn dò con cháu bên cạnh, rõ ràng là từng nghe nói tới tiên cảnh.
“Thưa cậu, trăm năm trước cụ tổ Vu Đức Sơn của nhà tôi được dẫn vào tiên cảnh, không biết bây giờ ra sao?”.
Chủ nhà họ Vu đứng dậy, cung kính hỏi.
“Hả? Ông là đời sau của ngài Vu ư?”.
Cổ Nguyên tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó nói: “Mười năm trước ngài Vu đã bước vào nửa bước Tiên Nhân cảnh, nếu các người đã là đời sau của ngài Vu, vậy tôi sẽ cho nhà họ Vu các ông ba suất”.
“Cảm ơn cậu!”.
Chủ nhà họ Vu vui mừng khôn xiết, ba suất chẳng những có thể đưa thiên tài trong gia tộc vào, còn có thể đưa con trai thứ hai thiên phú kém của ông ta vào nữa.
Chu Chiếu tỏ vẻ hâm mộ, mấy ngày nay lão ta cũng đã đưa mấy thế hệ trẻ trong gia tộc ra thí nghiệm, nhưng đều không qua được, nhà họ Chu của bọn họ ngoài Chu Quyền thì không ai có cơ hội tiến vào tiên cảnh tu hành cả.
Nhà họ Vu lại có người đã tiến vào tiên cảnh, còn thăng lên tới nửa bước Tiên Nhân, bây giờ nhà họ Vu một bước lên trời, có lẽ sau này nhà họ Lâm cũng phải nhìn mặt nhà họ Vu mà sống ấy chứ.
“Nếu chỉ có thế, vậy tôi xin đi trước”.
Nhưng đúng lúc này, Bùi Thanh Y lên tiếng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!