Chương 92: Mày sắp nổi tiếng rồi
“Cậu có nghe thấy không, cứ phải đợi cậu Vương kêu người đánh què cậu, cậu mới bằng lòng chịu nhận lỗi sao?” Lư Nhã Huệ cười nhạo nhìn Lâm Ẩn, cả mặt đều ánh vẻ xem thường.
Bà ấy ước gì Vương Tử Văn mau mau gọi người đến đánh Lâm Ẩn phải quỳ xuống xin tha, để trút một bụng tức anh ách lúc ở nhà cũ nhà họ Trương.
Để Lâm Ẩn tỏ rõ thân phận và thực lực của mình, nó chẳng qua chỉ là bám váy Vương Hồng Lăng mới được thế thôi. Sau đó, nó sẽ ngoan ngoãn trở về nhà vẫy đuôi cầu xin, rồi cuối cùng lại bị bà ấy đá văng ra khỏi cửa.
Trước mắt giả vờ nói giúp cho Lâm Ẩn chẳng qua là vì muốn lấy lòng Vương Tử Văn mà thôi.
Dù sao nếu bà ấy đứng ra bảo Lâm Ẩn nhận sai, vậy chắc chắn Vương Tử Văn sẽ có ấn tượng khá tốt về bà ấy.
“A lô? Này!” Vương Tử Văn cầm điện thoại gọi điện, vẻ mặt dần trở nên kỳ lạ.
Có chuyện gì? Đội trưởng đội vệ sĩ bên kia sao lại cúp điện thoại của mình?
Mười mấy vệ sĩ ấy không phải đang đứng chờ ở một bên khác của tòa nhà này sao? Lẽ nào có chuyện gì đột ngột phát sinh?
Vương Tử Văn nhìn vẻ mặt cười mà như không cười của Lâm Ẩn, sắc mặt bắt đầu trở nên khó coi.
Một mình hắn không đánh lại Lâm Ẩn được, không có đội vệ sĩ cầm vũ khí kéo tới thì sao đánh Lâm Ẩn quỳ xuống đất xin tha được?
“Sao nào? Không có vệ sĩ là anh tắt tiếng hót à?” Lâm Ẩn trêu tức.
“Vệ sĩ của tao đang đứng ngay bên kia thôi!” Vương Tử Văn nhắm mắt nói: “Bây giờ mày làm càn bao nhiêu, sau đó sẽ no đòn bấy nhiêu!”
“Lâm Ẩn, cậu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ à? Đã đến lúc này rồi mà còn dám làm càn trước mặt cậu Vương nhà người ta?” Lư Nhã Huệ lạnh giọng lại nói giúp Vương Tử Văn: “Vừa nãy tôi có thấy cậu Vương dẫn đến một đội vệ sĩ, đang đứng chờ ở bên kia tòa nhà. Cậu cứ nhất quyết phải bị người ta đánh quỳ rạp xuống mới chịu cam lòng?”
Vương Tử Văn không ngừng gọi điện sang, đồng thời giương ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Ẩn, định dùng khí thế dọa sợ Lâm Ẩn.
Mặt Lâm Ẩn vẫn không có cảm xúc gì, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Vương Tử Văn: “Quỳ xuống dập đầu lạy đi!”
Vương Tử Văn bị ánh mắt sắc như dao của Lâm Ẩn dọa sợ, hắn hơi rụt đầu lại, trong lòng thấy hốt hoảng.
Hắn nhớ lại bóng ma tâm lý lần trước bị Lâm Ẩn đạp ở trêи đất.
“Mẹ mày, mày đang hù bố à? Mày cũng chỉ dám ló mặt khi có Vương Hồng Lăng ở bên thôi, mấy ngày trước bố tìm mày khắp nơi mà cũng có đào ra mày được đâu, chẳng biết mày rúc ở xó nào nữa!” Vương Tử Văn nhắm mắt lại nói, lạnh giọng uy hϊế͙p͙: “Bây giờ tốt nhất mày nên xin lỗi tao cho đàng hoàng đi, vệ sĩ của tao sẽ đến ngay thôi!”
Tuy ánh mắt của Lâm Ẩn rất doạ người, nhưng nó cũng chỉ là tên rác rưởi bám váy Vương Hồng Lăng mà thôi.
Nếu không sao mấy ngày trước Lâm Ẩn phải trốn mình? Còn chẳng phải là sợ sao?
Bây giờ đoán chừng nó chỉ đang cố ra vẻ trước mặt mình thôi.
Lâm Ẩn vẫn rất bình tĩnh, bước từng bước sang chỗ Vương Tử Văn.
“Mày định làm gì?” Vương Tử Văn hỏi gằn, điên cuồng gọi điện cho đội trưởng đội vệ sĩ.
Một tiếng “tít” vang lên, cuộc gọi được nhận.
“Vệ sĩ của tao sẽ đến trong vòng một phút! Tao đứng ở đây, mày dám đánh tao à?” Vương Tử Văn ngông cuồng bảo, chỉ cần đội vệ sĩ kéo đến đây, một mình Lâm Ẩn sao chống lại được!
Chát!
Lâm Ẩn không chút do dự vung một bạt tai tới, Vương Tử Văn bay lên không quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ rồi té ngã, sau đó còn lăn vài vòng liên tiếp trêи đất.
Vương Tử Văn vô cùng giận dữ và xấu hổ, mặt mũi sưng vù, bên má cùng phồng rộp lên.
Hắn vô cùng tức giận, Vương Hồng Lăng không dẫn hai tên sát thủ độc địa kia tới đây, tên Lâm Ẩn bám váy đàn bà sao có gan đánh hắn?
Còn ngay trước mặt bố mẹ Trương Kỳ Mạt nữa, hắn bị tên rác rưởi tên rác rưởi tát một cái thành ra thế này luôn!
“Mày chắc chắn phải chết!” Vương Tử Văn rít gào điên cuồng.
“Ơ? Sao Lâm Ẩn dám đánh cậu Vương? Cậu còn đánh người ngay trước cửa nhà chúng tôi, cậu đang hại người đấy!” Trương Tú Phong rất sợ phiền phức kéo đến nên la toáng lên.
“Cậu Vương, xin lỗi, chắc chắn đầu óc thằng Lâm Ẩn bị chập mạch mới dám đánh cậu, chúng tôi cũng không ngờ mà.” Lư Nhã Huệ vội nói, giọng rất hoang mang. Lâm Ẩn đúng là yêu tinh hại người, dám đánh Vương Tử Văn ngay trước cửa nhà mình, thế sao mà được?
Bốp!
Lâm Ẩn xông lên đạp Vương Tử Văn lăn ra xa, trong nháy mắt anh chộp lấy cổ rồi nhấc bổng cả người hắn lên giữa không trung.
Sắc mặt Vương Tử Văn trở nên trắng bệch, ánh mắt sợ hãi cực độ, gần như là nghẹt thở, ngay cả hít thở cũng thấy khó khăn.
Hắn trợn mắt lên, nhìn ánh mắt lạnh lẽo và tràn ngập sát ý của Lâm Ẩn, cả người nơm nớp lo sợ, hắn không hề hoài nghi sát tâm của Lâm Ẩn, rằng anh dám bóp chết hắn ngay lập tức!
“Ặc!”
Vương Tử Văn nhăn nhó cả mặt lại, hàm răng run lên va vào nhau, cứ cố thở hồng hộc, thế mà hắn lại sợ đến mức són ra quần, tỏa ra một mùi hôi thối.
Lâm Ẩn khẽ nhíu mày lại, anh vung chân đá Vương Tử Văn bay ra xa mười mấy mét, hắn ngã cái rầm xuống đất, sau đó vội vàng ôm lấy cổ mình thở dốc, sắc mặt trắng bệch lại.
“Ơ? Lâm Ẩn?” Lư Nhã Huệ không dám tin nhìn cảnh tượng này.
“Đây là tên rác rưởi mà hai ngươi luôn coi trọng đấy à? Sợ đến mức són ra quần?” Mặt Lâm Ẩn không hề có cảm xúc nhìn vợ chồng Lư Nhã Huệ, sau đó cười lạnh.
Lư Nhã Huệ định mở miệng quở mắng, nhưng khi nhìn đến ánh mắt ngập tràn sát ý của Lâm Ẩn thì vội ngậm chặt miệng lại.
Lâm Ẩn đi tới, kéo cà vạt trêи bộ âu phục của Vương Tử Văn, lôi hắn đi sền sệt trêи đất.
Vợ chồng Lư Nhã Huệ đưa mắt nhìn nhau, trong mắt ai nấy đều lộ ra tia sợ hãi, sau đó là phẫn nộ.
“Đi, chúng ta phải đi thương lượng với con gái, tên ngu xuẩn Lâm Ẩn dám lỗ mãng như vậy, ỷ có Vương Hồng Lăng làm chỗ dựa mà dám đánh Vương Tử Văn đến mức như vậy, sau này sẽ xảy ra chuyện lớn đấy!” Lư Nhã Huệ vẫn còn sợ hãi trong lòng nhìn bóng lưng của Lâm Ẩn, bà ấy vô cùng sợ Vương Tử Văn sẽ trở lại báo thù lên nhà mình.
“Hơ? Ầy, cái cậu Vương Tử Văn đó cũng khó coi ghê, là đàn ông đàn anh mà lại sợ đến mức són ra quần.” Trương Tú Phong thở dài nói, cứ tưởng có thể câu được một con rùa vàng, kết quả lại thành người như vậy, tình huống như vậy.
Trêи ban công tầng mười mấy, vẻ mặt của Trương Kỳ Mạt rất phức tạp, cô nhìn trọn một cảnh xảy ra ở dưới lầu, cũng nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Lâm Ẩn.
Sau năm phút.
Vương Tử Văn bị Lâm Ẩn lôi thẳng một đường đến cửa Thủy Nguyên Hoa Uyển, người qua lại ai thấy cảnh này cũng đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Các người xem kia, cái cậu kia người không ra người chó không ra chó, sao mặt mũi sưng vù, mà hình như còn són ra quần nữa! Nước tiểu dính đầy đất kia kìa!” Một thanh niên hiếu kỳ nói như thế, hệt một bộ thích hóng chuyện, thậm chí còn lấy điện thoại ra bắt đầu chụp ảnh, quay hình lại.
“Ồ? Thế thì buồn nôn quá đi!” Một cô gái trẻ tuổi thấy đũng quần ướt nhẹp của Vương Tử Văn thì lập tức che mắt lại, kêu lên một tiếng sợ hãi.
Chẳng mấy chốc, người đi đường vây xem đều lấy điện thoại ra chụp cận mặt Vương Tử Văn, sau đó lập tức đăng vào vòng bạn bè.
“Không được chụp! Bọn mày không được chụp! Tao là Vương…” Sắc mặt Vương Tử Văn hiện rõ sự giận dữ và xấu hổ, hắn quay sang đám người qua đường rít gào lên, nhưng lại không dám nói ra tên của mình.
Hắn thật sự cần tìm ngay một cái lỗ để chui xuống!
Vừa nãy đối mặt với Lâm Ẩn như đang đối mặt với sự uy hϊế͙p͙ của cái chết, thế là bản thân mất khống chế mới són ra quần, hắn không ngờ rằng Lâm Ẩn lại còn kéo mình đến đây, để các hộ gia đình trong khu dân cư này vây xem, chụp ảnh, quay hình.
Như vậy thì sau này phải làm sao đây?