Chương 514 – Bạn học cũ?
Sở Vân Sơn có thành kiến với mình, ở lại thủ đô cũng nhàm chán, nên rời đi thì không có gì lạ.
Còn Sở Hùng Sơn sao cũng vội vàng trở về Điền Nam vậy.
Còn để Sở Sở ở lại thủ đô một mình, thế này hẳn có ý gì sâu xa rồi.
Lâm Ẩn vốn tưởng rằng Sở Hùng Sơn cũng phải có mặt trong bữa tiệc.
“Đúng thế”, Sở Sở gật đầu, đáp lời rất khéo léo: “Bác cả tôi nói ở thủ đô không quen, cùng ngày đã trở về rồi. Còn bố tôi thì hôm qua bị cụ nhà gọi về, hình như là có chuyện gì”.
“Bố tôi bảo tôi chuyển lời cho anh Lâm, rằng ông ấy sẽ còn trở lại thủ đô, đến lúc đó sẽ uống một trận thỏa thích với anh”, Sở Sở chậm rãi nói: “Ông ấy bảo tôi ở lại thủ đô, bảo rằng chờ đến lúc thích hợp thì về Điền Nam với anh…”.
Nói đến đây, gò má của Sở Sở ửng đỏ, cô ấy né tránh tầm mắt của Lâm Ẩn.
“Ồ. Không có gì, bảo bố cô hôm khác hãy đến thủ đô, tôi sẽ chiêu đãi thịnh soạn”, Lâm Ẩn gật đầu.
“Anh Lâm, tôi cũng cảm thấy khá hứng thú với thủ đô, có mấy danh lam thắng cảnh tôi muốn tham quan, anh có rảnh đi chung với tôi không?”, Sở Sở dõi mắt trông chờ, dè dặt hỏi.
Lâm Ẩn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Sở Sở, gần đây tôi có một số chuyện bận, đợi khi nào rảnh đã. Cô cứ ở lại thủ đô, tôi sẽ phái người đi theo bảo vệ cho, dù sao cô cũng không quen sống ở đây”.
“Vâng. Cảm ơn anh Lâm đã quan tâm”, Sở Sở ngoan ngoãn gật đầu, cầm một chiếc bánh sừng bò lên ăn.
Sở Sở gọi một bàn cơm tây, thêm chút đồ ngọt tinh xảo cùng một chai rượu vang.
Hai người đều im lặng ăn, bầu không khí có hơi lúng túng.
“Anh Lâm, uống một ly nhé?”, Sở Sở mở miệng trước, sau đó rót một ly rượu đưa cho Lâm Ẩn.
“Ừ”, Lâm Ẩn khẽ gật đầu, cụng ly với Sở Sở.
Sao anh không hiểu tâm tư của Sở Sở cho được, anh cũng đã thấu được suy nghĩ của nhà họ Sở.
Nhưng mà trong lòng anh chỉ có Kỳ Mạt.
“Ồ? Sở Sở? Là cậu đấy à?”.
Đúng lúc này, một giọng nam trẻ tuổi truyền đến.
Chỉ thấy một chàng trai khôi ngô mặc áo đuôi tôm, đeo cà vạt đi ngang qua, bên cạnh còn có vài cô cậu nam nữ khác, họ dừng bước lại, nhìn Sở Sở với vẻ ngạc nhiên.
“Cậu? Cậu là Tư Mã Phong?”, Sở Sở do dự nhìn người vừa đến, hình như cô ấy có quen biết.
“Ha ha, Sở Sở, cậu còn nhớ tớ à, sau khi tốt nghiệp đại học ở Cổ Đức Lạp, chúng mình chẳng còn gặp mặt nhau nữa mà”, Tư Mã Phong mỉm cười nói.
“Sở Sở thật đó sao? Suýt chút nữa đã không nhận ra rồi, bạn cũ lâu quá không gặp nhỉ”.
“Ôi, từ xa tớ đã thấy rồi, dù sao lúc trước Sở Sở cũng là người đẹp nổi tiếng trong đại học chúng ta mà, mấy cô gái Tây chẳng ai bằng được cậu ấy đâu”.
Bỗng chốc, các cô cậu bên cạnh Tư Mã Phong cũng đi đến chào hỏi.
“Đúng vậy đấy, sau khi tốt nghiệp tớ không tụ tập gì với các cậu cả”, Sở Sở mỉm cười đáp lời.
Lâm Ẩn không nói gì, vẫn giữ nguyên sự yên lặng, nhìn Sở Sở một cái.
“Anh Lâm, bọn họ là bạn đại học trước đây của tôi, chúng tôi đã lâu rồi không gặp mặt”, Sở Sở mỉm cười với giới thiệu với anh.
Cô ấy từng đi học ở một học viện y khoa danh giá nổi tiếng trêи thế giới, những người trước mắt đây đều là bạn học khác ngành cùng trường thời ấy, thật ra họ cũng không quen thân nhau lắm, có vài gương mặt cô ấy còn chẳng nhớ tên, chỉ thấy quen mắt mà thôi.
Còn sở dĩ nhận ra được Tư Mã Phong là bởi vì thời học đại học, cậu ta đã theo đuổi cô ấy rất nhiệt tình.
“Sở Sở, người này là?”.
Tư Mã Phong để ý thấy Lâm Ẩn, đưa ánh mắt bất thiện sang nhìn, đánh giá từ đầu đến chân Lâm Ẩn một chút.
Sau khi đánh giá xong, Tư Mã Phong nhếch miệng thành một nụ cười khinh, trong mắt lộ ra tia đố kỵ.
“Người này là anh Lâm, là bạn của tớ ở thủ đô”, Sở Sở nói.
Tư Mã Phong liếc Lâm Ẩn một cái, chẳng có hứng thú để lên tiếng chào anh lấy một cái.
Trong mắt cậu ta, Lâm Ẩn chỉ là một tên đứng dưới đáy xã hội, ngay cả khi đến khách sạn cao cấp thế này mà cũng ăn mặc không ra hồn, còn chưa từng thấy ở đâu.
Tên họ Lâm này mặc áo sơ mi đen, trông cả người rất quê mùa, đâu giống những tinh anh xã hội đến khách sạn quốc tế ăn cơm? Chỉ là một thanh niên kém cõi mà thôi.
Tư Mã Phong xem thường ở trong lòng, cậu ta cũng không biết tại sao Sở Sở lại ngồi dùng bữa cùng với tên nhà quê này, còn gọi món tình nhân nữa.
“Bạn ở thủ đô à? Sở Sở, tớ nhớ nhà của cậu ở bên Điền Nam mà? Sao lại đến thủ đô vậy?”, Tư Mã Phong nhìn về phía Sở Sở rồi hỏi.
“À, tớ đến thủ đô là cố ý tìm gặp anh Lâm”, Sở Sở đáp.
“Cố ý tìm gặp anh ta?”, Tư Mã Phong kinh ngạc, càng nghe càng khó chịu: “Anh ta ư? Một người thấp hèn như này cũng xứng để Sở Sở cậu ngàn dặm xa xôi đến tìm?”.
Tư Mã Phong nghe thì thấy tức trong lòng, tại sao chứ?
Cậu ta được đường là cậu ấm trong gia tộc hàng đầu ở thủ đô – nhà họ Tư Mã, khi trước lúc học đại học đã dùng hết tất cả ngón trò của mình, trăm phương ngàn kế theo đuổi Sở Sở, thế mà ngay cả cơ hội ăn chung một bữa cơm cũng không có.
Kết quả Sở Sở lại vượt ngàn dặm xa xôi chạy đến thủ đô để tìm gặp một tên nhà quê thấp kém này?
Đang xem thường ai vậy chứ?
Lâm Ẩn không tỏ vẻ gì, liếc nhìn Tư Mã Phong rồi cười lạnh, không nói nhiều lời.
“Sở Sở, vậy sau khi tốt nghiệp cậu sống ổn không? Làm việc gì?”, Tư Mã Phong cố nén giận rồi hỏi tiếp.
“Vẫn ổn. Tớ làm việc ở quê nhà, cũng có liên quan đến y học”, Sở Sở trả lời rất hờ hững.
Quy tắc của Sở thị ở Điền Nam là làm việc khiêm tốn, vì thế bạn thời đại học cũng chẳng biết thân phận thật sự của Sở Sở.