Chương 457: Ếch ngồi đáy giếng kêu la bừa bãi
“Ha ha, đừng có ăn nói viễn vông nữa, còn nói cô Anna đích thân mời cậu à? Cậu nghĩ mình là cái thá gì?”.
“Cô Anna có thân phận cao quý đến nhường nào, cô ấy là cô chiêu của gia tộc Cromir, lần này cô ấy đến Cảng Thành, biết bao nhiêu gia đình thượng lưu muốn xin gặp cũng cực kỳ khó khăn. Cậu lại nói được cô Anna mời đến dự lễ à?”.
“Buồn cười quá. Cậu sẽ phải trả giá cho hành vi ngu xuẩn của mình mà thôi, mạo nhận là khách quý của gia tộc Cromir, còn lòe thiên hạ trong bữa tiệc, đợi đến khi cô Anna đích thân đến đây vạch trần bộ mặt xấu xí của cậu ra, cậu sẽ phải hối hận ngay thôi!”.
Sau khi Lâm Ẩn nói anh được Anna mời đến đây, tất thảy mọi người ở trong bữa tiệc đều phá ra cười mỉa mai, ai ấy đều nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt khinh thường.
Ai nấy đều nhếch nở nụ cười khinh thường, mặc sức cười trào phúng.
Lời Lâm Ẩn nói thật nực cười.
Cromir Anna là cháu gái cưng của lão Tước gia, ở Cảng Thành được bao nhiêu người có tư cách được cô ta đích thân mời đến dự?
Chỉ mỗi thằng Lâm Ẩn này à?
Đúng thật là, trong Cảng Thành trước giờ chưa có ông lớn nào họ Lâm đâu.
Huống hồ chi cậu ta còn là một thanh niên tầm hai mươi tuổi đầu, có thể giỏi giang đến thế hay sao?
“Lâm Ẩn, cậu không cảm thấy nhục nhã về hành vi của mình sao? Chém gió thành bão như vậy, bảo mình là khách quý được cô Anna mời đến dự à?”, Hammarby tỏ vẻ khinh thường.
Lâm Ẩn lắc đầu, lạnh lùng nhìn mặt mũi của đám người nọ.
“Đừng có lấy tiêu chuẩn của anh ra để đánh giá người khác”.
“Hành vi của các người không khác gì ếch ngồi đáy giếng lớn giọng kêu gào cả”.
Sau khi nói dứt lời, Lâm Ẩn không giải thích gì thêm nữa, anh chỉ lo thưởng thức trà của mình.
Đúng là người được Cromir Anna mời đến đều là người trong giới thượng lưu ở Cảng Thành.
Mình lại không giao thiệp với giới này nên chẳng có ai nhận ra.
Chỉ có điều Lâm Ẩn không ngờ rằng sức ảnh hưởng của Cromir Anna lại lớn đến như vậy. Cô ta tùy tiện mời một người ngồi vào vị trí khách quý lại thu hút nhiều ánh mắt như thế.
“Để tôi đi nói với nhân viên mời cô Anna sang đây”, Hammarby đanh giọng lại, hắn nhìn Lâm Ẩn trân trân: “Hôm nay tôi phải bắt cái đồ rác rưởi vô dụng chỉ biết làm ra vẻ như cậu quỳ xuống xin lỗi mọi người, rồi cút ra khỏi nơi này!”.
“Tôi phải khiến cho cậu hiểu ra một chuyện, loại rác rưởi thấp hèn giống một con côn trùng đáng thương như cậu không thể xúc phạm chúng tôi, những người có thân phận cao quý!”, giọng nói của Hammarby trở nên lạnh lùng.
Bọn họ cho rằng để một người vô danh tiểu tốt như Lâm Ẩn ngồi đó nói xằng nói bậy, đó là sự sỉ nhục với chính mình.
Có làm việc gì cũng phải biết thân biết phận mới đúng.
Hắn là cậu chủ trong gia tộc giàu có nhất nước Y, còn Lâm Ẩn quá lắm chỉ là người xuất thân từ gia tộc nhỏ ở Cảng Thành, có gì để đối đầu với mình?
Sau khi nói dứt lời, Hammarby lập tức vẫy tay gọi nhân viên quản lý hội trường đến.
“Cô nhanh chóng gọi điện thoại cho cô Anna, nói cho cô ấy biết có người quấy rối trong hội trường”, Hammarby nói với vẻ mặt oai nghiêm: “Nói với cô Anna, tôi là người của gia tộc Hammarby nước Y”.
“Anh Hammarby, tôi sẽ báo cho cô Anna ngay”.
Một nhân viên nói một cách trình trọng, cô ta lấy điện thoại ra, gọi một cú.
Ba phút sau.
Anna mặc đầm dự tiệc dài trắng xinh đẹp, mái tóc vàng buông xõa, đôi mắt long lanh hết sức tình tứ.
Cô ta dẫn theo hai nữ vệ sĩ ung dung đi đến, đôi môi cong cong mỉm cười, chớp mắt nhìn Lâm Ẩn.
“Đây là cô Anna sao? Cô ấy còn đẹp hơn cả trong lời đồn nữa, không hổ danh là người đẹp phương Tây”.
“Cô Anna, chào cô”.
“Cô Anna, chúng tôi đến đây là để chúc mừng tập đoàn con của cô khai trương”.
Những người có mặt ở đây đều tỏ vẻ nịnh hót, bọn họ nhìn Anna rồi cất tiếng chúc mừng cô ta.
Cromir Anna, đối với bọn họ, người như Anna giống hệt như thần thánh.
Chỉ cần có chút quan hệ với gia tộc Cromir thôi, chỉ cần quen biết cô Anna thôi thì sau này bọn họ có thể mặc sức tung hoành ở Cảng Thành, nhận được lợi ích bất tận.
Anna vẫn mỉm cười nhìn điệu bộ nịnh nọt của mọi người, ánh mắt của cô ta chỉ dán chặt vào người Lâm Ẩn.
“Anh Lâm thân mến, sao anh lại ngồi uống trà một mình ở đây, không có ai uống cùng với anh à?”, Anna nhiệt tình đi đến chỗ của Lâm Ẩn, cô ta nói với ánh mắt xinh đẹp.
“Sao anh không gọi tôi đến bầu bạn với anh? Ngồi một mình chẳng thấy chán hay sao?”.
Anna vén mái tóc vàng, cô ta nghiêng đầu nhìn Lâm Ẩn, lời nói và thái độ trông có vẻ rất mờ ám.
“Cái gì!”.
“Tôi không nghe nhầm chứ? Khi nãy cô Anna gọi anh ta là gì? Sao cô ấy lại nhiệt tình với anh ta như thế?”.
Những người có mặt ở đây đều sợ hết hồn trước thái độ mở màn của Anna.
Cô Anna có thân phận và địa vị cao quý như thế, là ngọc ngà châu báu trong tay gia tộc Cromir, không ngờ lại gọi thanh niên tên Lâm Ẩn ấy là Lâm thân mến?
Chuyện gì thế này?
Nhất thời, ánh mắt của mọi người nhìn Lâm Ẩn đều thay đổi.
Có kinh ngạc, cũng có đố kị.
Bọn họ không biết rằng Lâm Ẩn có tài cán gì mà có thể nhận được sự xem trọng của cô Anna.
“Cô… Cô Anna, cô, cô thật sự quen biết với Lâm Ẩn sao?”, gương mặt Hammarby xám ngoét, hắn dè dặt hỏi cô ta.
“Anh là con trai của chú Hammarby à?”, Anna lạnh lùng nhìn Hammarby: “Khi nãy anh gọi tôi đến, bảo là có người làm loạn trật tự, không phải nói anh Lâm chứ?”.
“Tôi…”.
Nghe Anna hỏi như thế, Hammarby lập tức cảm thấy áp lực nặng nề.
Lâm Ẩn và cô Anna thật sự thân thiết với nhau sao?