Chương 1311: Ngăn cản
“Nếu cho hắn thêm mấy trăm năm nữa, có lẽ còn có cơ hội, nhưng bây giờ thì không được”, người đưa đò lắc đầu nói: “Trận pháp trên hành tỉnh xanh chỉ có thề bảo vệ thêm trăm năm nữa, thời gian một trăm năm, dù trên ngưỡi tiểu tử này của huyết thống Nhân Hoàng cũng không thể trường thành đến mức đó được”.
Huyết thống Nhân Hoàng.
Đến hôm nay Lâm Ản mới biết huyết thống màu bạc trong người mình là cái gì.
Dù không biết huyết thống Nhân Hoàng là cái gì, nhưng chắc chắn vô cùng bất phàm.
“Bản thề của ta không về được, trong thời gian ngắn chắc chắn những người kia không giải quyết được bản thể của ta, nhưng khoảng thời gian này chắc chắn sẽ ngăn cản ta trỡ lại hành tỉnh xanh”, chim đại bàng cánh vàng lạnh nhạt nói.
“Trận pháp ở nơi này vốn dĩ là do Nhân.
Hoàng bố trí, dù người trên hành tỉnh xanh đều có cơ hội, nhưng ông cũng không biết Nhân Hoàng có cho hậu duệ huyết mạch của mình thêm một phần ưu đãi hay không đúng không?”
Chim đại bàng cánh vàng nói xong, người đưa đò rơi vào trầm tư.
“Nhưng nơi này là nền móng cuối cùng của hành tỉnh xanh, nếu tiểu tử này không thể bước vào cảnh giới Chí Tôn, thì sẽ không thể nào chống lại những người kia”, người đưa đó thờ dài.
“Thôi thôi, chúng ta thật sự không còn cơ hội nữa, chỉ có thể dốc hết sức liều một trận thôi”
Nói xong, người đưa đò nói với Lâm Ẩn: “Trăm năm này, cậu ð đây tu hành với ta, những gì cậu muốn biết, nơi này đều có đáp án: “Được!”, Lâm Ần gật đầu.
Từ trong cuộc đối thoại của hai người, Lâm Ẩn cũng hiều được vài điều.
*“Trăm năm này ta cũng sẽ ở đây tôi luyện cậu”, chim đại bàng cũng từ tốn nói.
Lúc Lâm Ần tiến vào tiên thổ tu luyện..
Bên ngoài cũng trờ nên gió nồi mây vần.
Trong tỉnh hải vô tận, mấy nghìn chiếc thuyền cổ thanh đồng to lớn di chuyền trong hư không thành ba hình vuông, trên mỗi chiếc.
thuyền cổ đều có mấy nghìn ngưỡi tu Luyện, thực lực thấp nhất cũng là Thiên Tiên cảnh, trên mỗi chiếc thuyền cổ đều có mấy vị Thiên Thần cảnh tọa trấn.
Trên những thuyền cồ trung tâm kia thậm chí còn có cao thủ Thần Vương cảnh tọa trấn, khuôn mặt bị bao phủ trong sương mù, người ngoài hoàn toàn không thể nhìn rõ.
Mà trong tỉnh hải phía sau thuyền cồ mơ hồ có mấy bóng người ngồi thằng, không thể đoán được thực lực của những bóng người này, chỉ hơi thờ phát ra trên người đã khiến Thần vương phải cúi đầu.
Phía trước hạm đội hoàn toàn không có ai, nhưng người trên hạm đội đều căng thằng nhìn về phía trước.
“Các ngưới thật sự muốn ngăn cản chúng ta?”
Trong hư không vang lên một giọng nói già nua.
Giọng nói kia như vang lên từ nơi sâu nHất trong vũ trụ, tràn ngập sự tang thương của năm tháng, tựa như giọng nói của thần linh. Nó rất nhẹ nhàng, nhưng lại vang vọng trong tỉnh hài.
“Các ngươi muốn làm loạn đất tổ, chúng ta không thể làm như không thấy”.
Một ông lão mặc áo bào rách nát xuất hiện trước hạm đội, thờ dài một tiếng: “Tổ tiên của ta đến từ hành tinh xanh, có ta ð đây, trong vòng trăm năm các ngươi đừng hòng tiến vào thiên vực Tiều Đông”.
Ông lão mặc đạo bào vừa dứt lời.
Trong hư không xuất hiện dị tượng, thần ma gào thét, vùng thế giới này cũng bị đảo lộn, giống như đã đến thời đại thái cổ trong truyền thuyết, nhân thần sống cùng nhau, vạn linh tranh bá.
Vòm trời nứt ra kèm theo tiếng sấm, các loại sinh linh xuất hiện, những người có tu vi yếu trên hạm đội đều run rầy, khó tin ngầng đầu quan sát, sau đó ngã xuống dưới đất.
Mấy ngày trước bọn họ mới nhìn thấy đại bằng cánh vàng trong truyền thuyết xuất hiện, bây giờ lại gặp nhiều sinh vật trong thần thoại xuất hiện như thị Hơn chục nghìn cao thủ Thiên Thần cậnh: thầm gào thét, cao thủ Thiên Thần như bọn họ cũng xem như sức chiến đấu hàng đầu trong tỉnh hải vô tận, nhưng gần đây có quá nhiều chuyện lạ xuất hiện, chỉ với mấy dị tượng đối diện, bọn họ đã không chịu đựng được rồi.
Mọi người cảm thấy chấn động, sau đó là sợ hãi!
“Đây là thần thoại giáng lâm sao?”
Có người run rầy nói.
“Chúng ta phải khai chiến với tồn tại như.
thế à?”
Rất nhiều người cảm thấy sợ hãi.
“Không cần phải sợ, tuy người nọ mạnh thật, nhưng sau lưng chúng ta cũng không phải không có cao thủ!”
Có người lạnh lùng lên tiếng.
“Những thế lực tiến vào tinh hài vô tận từ hành tỉnh xanh này đúng là một đám vô ơn!”
“Từ mấy trăm nghìn năm trước, chúng tra nên tiêu diệt thế lực này đi”.
Không ít người thầm cười khầy, chẳng xem đạo nhân ra gì.
“Hoàn Vũ Đạo Nhân, không ngỡ ngươi lại dám bố trí trận pháp hộ sơn của Thương Khung Kiếm Tông của ngươi ð đây, chẳng lẽ không sợ chúng ta tiêu diệt Thương Khung Kiếm Tông của ngưới sao?”
Một ngưỡi đàn ông trung niên bước ra từ.
trong sương mù ở phía sau hạm đội, mặc đạo.
bào âm dương thủy hỏa, trên lưng viết hai chữ “Vô Cực”.
“Ta chỉ làm việc ta nên làm thôi, ta tự biết một mình ta cũng không thể ngăn cản các ngươi”, Hoàn Vũ đạo nhân từ tốn nói.
Ẩm!
Lại một tiếng rung mạnh vang lên, một khe hờ lớn xuất hiện trong tỉnh hải, vũ trụ rạn nứt, sương mù dày đặc bay ra.
Một con sông lớn màu vàng xuất hiện trên bầu trời, trong đó có những bộ xương lơ lửng, còn có cả thi thể, không biết là chảy về phương nào.
Dòng nước màu vàng cuồn cuộn mang theo âm khí.
“Đây là Hoàng Tuyền!”
Một cao thù Thần Vương cảnh không mffjn được ngạc nhiên thốt lên.
Chưa nói đến tu sĩ Thiên Tiên cảnh, dù là tu sĩ Thần Vương cảnh cũng thấy chấn động, trong lòng vô cùng sợ hãi, bọn họ biết mười vạn năm trước Hoàng Tuyền xuất hiện ở tỉnh hải, dẫn đến sóng to gió lớn, không ngờ hôm nay lại xuất hiện một lần nữa.
Tia chớp màu máu đan xen, đánh xuống nước sông màu vàng, tình cảnh kỳ lạ và đáng sợ khiến người ta run rầy, như đang gặp tấn thế vậy.
“Hoàn Vũ Đạo Nhân, ngưới điều động minh thổ là muốn hủy diệt cả tỉnh không này sao?”, lão tổ Vô Cực Tông lạnh lùng hỏi.
Một ông lão mặc đạo bào chỉ còn lại bộ xương ngồi trong Hoàng Tuyền lạnh lùng nói: “Vùng thế giới này nên bị hủy diệt từ tám mươi vạn năm trước rồi, nếu không vì chúng ta ngăn cản Ma Tổ lại ở thiên vực Tiểu Đông, thì cả tỉnh hải đều sẽ bị đánh nát, bây giờ các ngưới lại muốn ra tay với thiên vực Tiều Đông”.
“Ha ha!”
Một tiếng cười lạnh vang lên trong hư, không vô tận: “Mấy chục vạn năm trước Gòn có gì đáng nhắc đên nữa? Tuổi thọ của chúng ta sắp hết, chỉ trên hành tỉnh xanh mới có thứ thành đạo chúng ta cần, đám cô hồn dã quỷ như các ngươi mà cũng muốn ngăn cản chúng ta ư?”
Một bóng người bước ra từ trong hư không, cả người kẻ đó bao phủ trong sương mù, hoàn toàn không nhìn rõ vẻ ngoài, người đó bước đên trước con sông, áo trắng tung bay tựa như thần tiên trên trời.
Bàn tay trắng toát lướt qua không trung, âm khí và sướng mù màu đen ở xung quanh cũng bị đánh tan, nhưng lại nhanh chóng xuất hiện một lần nữa.
“Hoàng Tuyền bất diệt!”
“Minh giới bảo luân!”
Bạch Cốt Đạo Nhân ngồi xuống, minh thổ nứt ra, một bàn quay màu đen xuất hiện, hình thành sự đối lập rõ ràng với xương trắng trên người.
Bên trên bàn quay màu đen dính rất niấiêu!