Chương 1220: Xử lý tôi ra oai?
“Mạnh thật!”
Những người xem chiến thầm thấy rùng mình, quả nhiên là danh bất hư truyền, chỉ với chiêu này, Tống Thiên Vực đã có thề đứng trên những Địa Tiên khác ð nơi này rồi.
Ngay cả Tống Hoa và Ngân Linh Từ cũng nhìn “Tống Thiên Vực bằng ánh mắt nghiêm tuc hơn mấy phần.
Thấy thái độ của người xung quanh, Tống Thiên Vực nỡ nụ cười kiêu ngạo, lần này gã ra tay.
là vì ra oai trước mặt mọi người, chứng minh mình không thua kém gì Tống Hoa và Ngân Linh Tử.
Định Khắc Miễn và Lưu Kim thấy Tống Thiên ‘Vực ra tay thì nỡ nụ cười, Thanh Dương Tông bọn họ vốn dĩ muốn tạo mối quan hệ với tông môn hạng hai như Âm Dương Tông, đáng tiếc vẫn luôn không có cơ hội.
Bây giờ Tống Thiên Vực ra tay đấu với hai người này, bọn họ cũng có lí do để tiếp cận gã.
“Người này cũng có chút thực lực, đáng tiếc lại trở thành đối tượng để Tống Thiên Vực ra oai”, “Tống Hoa từ tốn nói.
“Không có bản lĩnh còn dám kiêu ngạo như.
Vậy, đáng đời!”
Ngân Linh Tử cũng hờ hững nói.
Lúc Tống Thiên Vực muốn nờ nụ cười đắc ý.
“Âm!”
Khi đao cương ngưng tụ từ nguyệt quang kia còn cách Lâm Ấn mấy chục trượng thì chợt biến thành gió nhẹ thồi qua mặt, quần áo Lâm Ẩn bay.
phần phật, nhưng chẳng có chút thương tích nào.
“Chuyện gì thế này?”
Mọi người xung quanh đều sững sờ.
Kề cả Tống Hoa và Ngân Linh Tử cũng hơi cau mày, đao quang kia vô cùng mạnh mẽ, dù là bọn họ cũng không thể tùy tiện chống lại, nhưng bây giờ lại biến mất một cách kỳ lạ?
Chỉ có hai Thiên Tiên hậu kỳ núp trong bóng tối hơi biến sắc, dưỡng như nghĩ đến điều gì.
Tống Thiên Vực nhướng mày, sau đó nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
“Trò mèo, xem ta chém ngươi thế nào đây!”
‘Gã hừ lạnh, chỉ tay lần nữa.
“Đi.”
Keng!
Hư không dao động, tiếng đao vang lên.
Một dòng khí màu trắng sữa xuất hiện từ cánh tay của gã, sau đo ngưng tụ thành đao quang to.
bằng ngón cái. Đao quang cực kỳ sắc bén bắn nhanh đến, chớp mắt một cái đã xuyên thủng hư không, phát ra tiếng không khí bị xé rách, tựa như thiên đao tuyệt thế chém về phía Lâm Ẩn.
Thái Âm đao cương.
Theo truyền thuyết Âm Dương Tông có cao thủ chỉ tay thành đao, có thề chém đình núi cao nghìn trượng thành tro bụi. Thậm chí còn có người đồn rằng Tông chủ Âm Dương Tông đã gộp được âm dương lại với nhau, đao cương chém ra có thề tiêu diệt một vệ tinh.
Âm Dương Tông là dựa vào chiêu này tung hoành Nam Hoang.
Một chỉ này rõ ràng chứng minh Tống Thiên ‘Vực tức giận rồi.
Những người đang xem chiến đều gật đầu, ngồi đợi thanh niên trước mắt ngã xuống.
Lâm Ẳn bình tĩnh nói: “Muốn mượn tôi ra oai, anh xứng sao?”
Anh nhẹ nhàng giơ tay ra, không sử dụng chút pháp lực nào, thế mà đao cương đủ đề giết chết Thiên Tiên kia lại nhẹ nhàng rơi vào tay anh, trờ nên vô cùng mềm mại.
“Sao có thể?”
Lúc này, mọi người thật sự vô cùng ngạc nhiên.
Thủ đoạn thế này chắc chì có những cao thủ nửa bước Chân Thần kia mới có thề làm được thôi, dù là một cao thủ đình cao Thiên Tiên, có thể dễ dàng đánh bại Tống Thiên Vực, nhưng cũng không xử lý nhẹ nhàng thoải mái như vậy được.
“Không ổn!”
Trường lão Âm Dương Tông vẫn luôn núp trong bóng tối bảo vệ Tống Thiên Vương thầm nói một tiếng không ồn, hô to: “Thiên Vực, mau lùi lại!”
Tống Thiên Vực nghe vậy cũng không dám chậm trễ, giậm chân một cái, phóng về phía trường lão bảo vệ gã.
“Chạy thoát sao?”
Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.
Đao quang trong tay anh “keng” một tiếng bay.
lên trời, biến thành đao cương dài cả thước.
“Chém!”
Lâm Ẩn búng tay nhẹ một cái.
Đao cương bắn ra, nhắm thằng vào Tống Thiên Vực.
Uy thế của một đao này mạnh hơn lúc Tống Thiên Vực chém ra không biết bao nhiêu lần, gân như không thể miêu tả bằng lời, lúc vừa ra tay còn lặng yên không một tiếng động, nhưng sau khi thoát khỏi bàn tay Lâm Ẩn lập tức biến thành sấm chớp cuồn cuộn, khiến cả dãy núi đều rung lên.
Sắc mặt vô số người hoàn toàn thay đồi, sợ hãi vì uy lực của đòn đánh này.
Trường lão Âm Dương Tông bảo vệ Tống Thiên Vực kia càng hét to hơn: “Ranh con, ngươi dám!”
Nhưng đã muộn rồi.
Một đao được tạo ra bằng chân nguyên của Lâm Ấn mạnh đến mức nào?
Mọi người chỉ cảm thấy một đao kia không chút dấu vết, tựa như linh dương móc sừng, tuyệt diệu một cách rất tự nhiên, hoàn toàn không thể ngăn cản, dù có nửa bước Chân Thần ở đây cũng.
chưa chắc có thể ngăn cản được.
Thật ra Tống Thiên Vực cũng thật sự không làm gì được, ánh sáng từ trên người gã bắn ra bốn phía, vô số linh khí phòng ngự được kích hoạt.
Đùng!
Đao quang đụng trúng Tống Thiên Vực, tất cả linh khí trên người gã đều vỡ nát dưới một đòn này, gã cũng bị đánh bay ra ngoài.
“Đáng chết, người là nửa bước Chân Thần!”
Tống Thiên Vực thấy vừa giận vừa sợ.
Nhìn một vòng Nam Hoang, nửa bước Chân Thần cũng xem là cao thủ hàng đầu, ngoài Man Thần Tông ra, không một ai dám trêu vào nửa bước Chân Thần cả, hơn nữa trên cả Nam Hoang cũng chỉ có mười mấy cao thủ nửa bước Chân Thần, không ai không có uy danh hiền hách.
‘Gã không ngỡ người trẻ tuổi trông còn nhỏ hơn mình lại có thực lực mạnh như thế!
“May mà mình có linh khí hộ thân!”
Khi nấy nếu không phải gã có linh khí có thể chống đỡ một đòn của đỉnh cao Thiên Tiên, thì có lẽ đã chết dưới lột đao đó rồi.
‘Gã vừa định rút lui, thì chợt nghe thấy xung quanh vang lên tiếng hét kinh hãi, vô số người sợ hãi nhìn gã.
“Xảy ra chuyện gì, sao mọi người lại nhìn mình.
như vậy?”
“Tống Thiên Vực đột nhiên cảm thấy không ồn.
Gã cúi đầu xuống mới phát hiện, một đường máu mỡ nhạt kéo dài từ cổ xuống lồng ngực mình, quần áo linh khí gã mặt trên người đã vỡ nát.
“Hóa ra mình không đỡ được một đao kia!”
Lúc này Tống Thiên Vực cực kỳ hối hận, vừa định lên tiếng.
Vô số đao khí nồ tung trong người gã, mọi người nhìn thấy thân thể của thiên tài trẻ tuổi nổi tiếng cà Nam Hoang này bị chia đôi từ phía giữa, sau đó tất cả máu thịt đều bị đao khí cuồn cuộn xoắn thành mảnh vụn, không còn lại gì.
Tống Thiên Vực cứ thế chết rồi!
Lúc này tất cà tu sĩ trên dãy núi Tuyệt Hàn đều im lặng, dù là Lưu Kim Đinh Khắc Miễn hay ba Thiên Tiên hậu kỳ nấp trong bóng tôi đều hóa đá.
Đặc biệt là hai Thiên Tiên của Thanh Dương Tông, như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Một thiên tài trẻ tuổi ngay cả bọn họ cũng không thề giết chết cứ thế ngã xuống? Bị một chàng trai không có chút danh tiếng giết chết bằng một đòn? Chuyện này thật sự vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ, kể cả trường lão Thiên Tiên hậu kỳ của Âm Dương Tông cũng không thể tin được, không dám nói nhiều một câu.
Lúc này, bên ngoài dấy núi Tuyệt Hàn.
Có hơn trắm cao thủ chạy tới từ các nơi của Nam Hoang tập trung ð đây, trong đó cũng có ba mươi, bốn mươi cao thủ Thiên Tiên, nhưng không.
một ai dám nói gì.