Chương 1218: Tập hợp
“Khụ khụ!”
Trong chốc lát chàng trai trẻ hơi lúng túng, hắn cũng chỉ biết được một vài chuyện từ tiền bối thôi, cũng không biết là thật hay già, nếu thật sự có Thiên Châu vạn năm, chắc chắn người của Quảng.
Hàn cung sẽ không mặc nó lưu lạc ở bên ngoài.
“Huynh đệ, ngươi đừng phá hỏng sân khấu của ta chứ!”
Chàng trai trẻ hơi bất đắc dĩ: “Các ngươi nghe thấy tin tức này không đi xem trò vui sao? Vừa khéo ta chỉ đi một mình, không bằng mọi người đi chung đi?”
Nghe vậy, mấy người đều nỡ nụ cưỡi, chàng trai trẻ trước mắt này ngay cả y phục cũng là pháp khí, thực lực còn là đỉnh cao Địa Tiên, vừa nhìn đã biết có xuất thân từ tông môn lớn.
Lâm Ẩn nhìn về phía Độ Mệnh Kiếm Tiên, bảo.
tàng một Chân Thần để lại vẫn có chút sức hấp dẫn với anh. Hơn nữa nếu Thiên Châu này thật sự tồn tại, lĩnh vực của anh vốn dĩ chính là lĩnh vực cực hàn chuyển hóa từ tinh hạch Huyền Tỉnh, lấy được viên Thiên Châu này, thực lực chắc chắn có thề đề cao một bước.
“Tin tức này truyền ra, chắc chắn sẽ hấp dẫn rất nhiều cao thủ đến đây, không bằng chúng ta ở lại thành Bán Nguyệt đợi trường bối của nhà ta đến đi?. Tô Hi nhỏ giọng hỏi.
“Ta sợ những người kia sẽ đợi chúng ta ở phía trước”.
Độ Mệnh Kiếm Tiên cũng gật đầu, lão ta hiểu rõ thực lực của Lâm. Ấn, dù Thanh Dương Tông điều động tất cả lực lượng cũng không đủ một mình Lâm Ẩn giết, không có gì phải sợ cà.
“Vậy thì ð lại thành Bán Nguyệt đi”.
Lâm Ẩn gật đầu một cái.
Vừa đi vừa tán gấu, cuối cùng bọn họ cũng đi vào thành, Bạch Sư Đường cũng có cửa hàng của mình ở thành Bán Nguyệt, mấy người Lâm Ẩn cũng chuyền vào một tiều viện ở lại, chàng trai trẻ bọn họ gặp ð cồng thành cũng đi theo, mặt dày mày dạn ở lại luôn.
Trong lúc trò chuyện bọn họ cũng biết chàng trai trẻ tên là Trần Long Tượng, là người ở Trung Châu, vì bất mãn việc trường bối trong nhà sắp xếp hôn sự nên mới lén chạy ra ngoài.
Nghìn năm nay, trung tâm dãy núi Tuyệt Hàn vẫn luôn lạnh lẽo, dù là cao thủ Thiên Tiên đi sâu vào trong đó cũng không kiên trì được bao lâu, chỉ một nghìn năm trôi qua mới có một khoảng thời gian ngắn để đi vào.
Mấy ngày sau, ngày càng có nhiều cao thủ từ bên ngoài chạy đến thành Bán Nguyệt Vị.
Một ánh bạc bay qua từ không trung, mơ hồ có thể nhìn thấy một thiên thần cánh bạc, cả người hắn ta đều làm từ bạc, râu tóc bạc trắng, sau lưng có một đôi cánh, ánh sáng lấp lánh như thần kim bất diệt.
“Thánh tử Ngân Linh Từ của tộc Ngân Linh đến rồi, nghe đồn hắn ta sinh ra đã là Nhận Tiên, đến nay chưa được mấy chục năm đã là Thiên Tiên. Tộc Ngân Linh cũng là thế lực hạng hai ð Nam Hoang, thực lực của cụ ông nhà bọn họ đã gần đến Chân Thân, không dễ trêu vào”, Trần Long Tượng ngồi bên cạnh Lâm Ẩn, vừa ăn vặt vừa nói.
Lâm Ẩn ở bên cạnh không trả lời, anh bắt đầu thấy hơi tò mò với thân phận của Trần Long Tượng, vì mỗi lần trong thành Bán Nguyệt xuất hiện một cao thủ, Trần Long Tượng đều rõ như lòng bàn tay.
“Tống Hoa, đi ra đấu một trận!”
Ánh mắt Ngân Linh Từ cực kỳ lạnh lẽo, tay cầm trường mâu như có thể xuyên thủng hư không.
“Ngân Linh Tử, ba năm trước ngươi không phải đối thủ của ta, hôm nay còn đến tìm cái chết à?”, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên.
Sau đó một làn sóng đen cuồn cuộn xuất hiện từ bên trong thành Bán Nguyệt, biến thành một cô gái mặc áo đen. Chỉ nghe giọng nói đã khiến người khác cảm thấy chủ nhân của giọng nói chắc chắn là một mỹ nhân, nhưng lúc này, mọi người lại nhìn thấy một cô gái cường tráng, trên người mặc áo đen vải thô, khí thế sâu không lường được, rõ ràng là một cao thủ Thiên Tiên.
“Lâm huynh, huynh không biết đâu, trước đây.
“Tống Hoa này cũng là một mỹ nhân tuyệt vời, nhưng sau khi tu luyện công pháp của Man Thân Tông, vóc dáng nhanh chóng thay đồi, đúng là đáng tiếc!”
Trần Long Tượng chậc chậc thờ dài.
“Ngân Linh Tử được gọi là người mạnh nhất của Nam Hoang thế hệ này, không ngờ lại từng thua “Tống oa?”
Mấy người Tô Hi cũng đều tặc lưỡi.
Bọn họ ngầng đầu nhìn lên bầu trời, nhìn hai người thần uy chấn thế kia bằng ánh mắt cực kỳ: chấn động.
Trên người Ngân Linh Tử lóe ra ánh bạc, rung chuyền trời đất, uy thế từ trên trời hạ xuống, ép.
người ta không thờ nồi. Tống Hoa đứng trong không trung, huyết khí lấp đầy hư không, khí thế không thua gì Ngân Linh Tử, thậm chí là cao hơn nửa bậc.
“Đây là thực lực của thiên tài đứng đầu Nam Hoang sao? So với bọn họ, tôi cũng chỉ như con kiến thôi”.
Tô Hi hơi chán nản, nàng ta là cháu gái của Tô Chính Đạo – Đường chủ Bạch Sư Đường, cũng coi như thiên tài của nhà họ Tô thế hệ này, nhưng dù là Tống Hoa hay Ngân Linh Từ, chỉ lớn hơn nàng ta mười mấy tuổi mà đã là cao thủ Thiên Tiên, thiên tài đẳng cấp như bọn họ, một vài cao thủ đình cao Thiên Tiên cũng không dám tùy tiện đắc tội.
“Tô tiểu thư, cô đã tốt lắm rồi, kiều như Ngân Linh Tử và Tống Hoa đã là thiên tài hàng đầu cả Thiên Hoang cảnh luôn rồi”, Trần Long Tượng lắc đầu nói.
“Nếu không phải Tông chủ Man Thần ban cho người giáp Trấn Ma, sao ta có thể thua ngươi được?”
Ngân Linh Tử hừ một tiếng.
“Thua chính là thua, nếu không phục, ngươi có ‘thể mượn kiếm Ngân Nguyệt của tộc mình đến, đấu với ta một trận”, Tống Hoa lạnh lùng nói.
Ngân Linh Tử dữ, ánh bạc trên người càng nhiều hơn, bắt đầu muốn ra tay.
Lúc này, một giọng nói sang sảng đột nhiên vang lên: “Hai người đều là thiên tài đứng đầu Nam Hoang ta, một khi đánh nhau, thành Bán Nguyệt ta chắc chắn sẽ sinh linh đồ thán, không bằng tới tông môn của ta uống chén rượu nhạt, đợi ra khỏi thành rồi hẳn đấu, thấy sao?”
Một ông lão râu tóc bạc trắng bay lên trời, đứng ð chỗ cách hai người không xa, hơi thờ sâu không lường được.
“Là Tông chủ Sở Bạch Thu của Liệt Dương Tông. Ông ta tu hành năm trăm năm, tu vi sâu không lường được, đã đến gần nửa bước Chân Thần rồi”, Trần Long Tượng ở bên cạnh giới t Lâm Ẩn hờ hững nhìn mấy bóng người trong không trung.
Ánh mắt Độ Mệnh Kiếm Tiên cũng không chút dao động, công pháp lão ta tu luyện vốn hà khắc, bây giờ đột phá Thiên Tiên, dù không phải đối thủ của Sở Bạch Thu, nhưng lão ta vẫn có sức đấu một trận với hai thiên tài Nam Hoang này. Càng khỏi nói đến Lâm Ấn xấp xỉ tuổi hai người kia ở bên cạnh, thực lực của anh ngay cả lão ta cũng phải ngước nhìn.
Dù hai người kia đều là thiên tài, nhưng so với cao thủ đã bước nửa chân vào Chân Thần như Lâm Ấn có thể xem là gì chứ?
Cuối cùng trận chiến này cũng không diễn ra.
Ngân Linh Tử và Tống Hoa đều có điều kiêng dè, lần này bọn họ đến đây cũng là vì bảo tàng của Chân Thần, lúc này có không biết bao nhiêu cao thủ chạy đến từ tất cả các nơi ðở Nam Hoang, bọn họ cũng không muốn bị thương trước khi bảo tàng mỡ ra.
Đây chỉ là bắt đầu thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!