Chương 1197 – Một tay giết Thiên Tiên
“Lâm Ẩn cẩn thận, đợi tôi và Không Thiền giải quyết đối thủ xong sẽ đến giúp cậu”.
Lộ tổ sư của núi Long Hổ rõ ràng là người quen cũ của đại sư Không Thiền, thấy đại sư Không Thiền đến giúp đỡ thì cũng tự tin hơn nhiều, truyền âm nói với Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn gật đầu.
Anh cũng nhìn ra đại sư Không Thiền vừa đến cũng là một cao thủ luyện thể, trình độ luyện thể còn là không ai địch lại, người tu đến cảnh giới như vậy trong Phật Môn, cũng có thể gọi là La Hán rồi.
“Tôi đi đấu với hòa thượng này, mọi người mau chóng giải quyết người kia đi”.
Thánh giả Giáo Đình đang bao vây Lâm Ẩn bước ra một bước, chặn trước mặt đại sư Không Thiền, nói với Huyết Tổ và Giáo Hoàng.
Giáo Hoàng và Huyết Tổ liếc nhìn nhau, tạo ra hai lĩnh vực bao phủ Lâm Ẩn ở bên trong, lĩnh vực của hai người một trời một vực, một bên là biển máu vô tận, một bên là thế giới tràn ngập thánh quang, tựa như một âm một dương, lại hợp lại với nhau một cách hoàn mỹ.
Dưới đất đã hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của Lâm Ẩn, Huyết Tổ và Giáo Hoàng nữa.
Bốn Thiên Tiên khác cũng bắt đầu đấu với nhau, Lộ tổ sư và kỵ sĩ mặc áo giáp có thực lực ngang nhau, còn đại sư Không Thiền thì khống chế Thánh giả Giáo Đình kia, Thánh giả Giáo Đình tấn công bằng các loại chú thuật lên người đại sư Không Thiền, lại bị đại sư Không Thiền phá vỡ hết. Những chú thuật uy lực không lớn kia đánh lên người ông ấy chẳng khác nào gãi ngứa, còn Thánh giả nếu bị đại sư Không Thiền đánh một quyền lên người sẽ không thể nào chịu được, chỉ có thể tăng thêm các loại chú thuật phụ trợ lên người, muốn ngăn cản đại sư Không Thiền.
Còn bên phía Lâm Ẩn.
“Bùm bùm bùm!”
Trong lĩnh vực truyền đến tiếng nổ dày đặc.
Trường kiếm màu đỏ liên tục xuất hiện trong biển máu, bay về phía Lâm Ẩn. Nhìn kỹ sẽ thấy, bên trên những trường kiếm đỏ này mang theo những vật thể không rõ màu đen, khi cao thủ luyện thể bị huyết kiếm cắt rách da thì những thứ này sẽ như côn trùng ăn xương đi vào trong máu, đến lúc đó muốn đuổi ra ngoài cũng rất khó.
“Thần nói, hành động chậm lại”.
“Thần nói, thân thể suy nhược”.
Giáo Hoàng khẽ nói ra hai câu.
Không ngờ trong người Lâm Ẩn thật sự có cảm giác suy yếu, thân thể vốn dĩ muốn tránh đi lập tức chậm một nhịp, mà những trường kiếm màu đỏ kia đã gần ngay trước mắt.
“Phá!”
Vẻ mặt Lâm Ẩn không chút cảm xúc, la lên.
Anh duỗi tay nắm lấy hư không, trường kiếm đỏ đầy trời tập trung vào tay anh như yến mẹ về tổ, sau đó, Lâm Ẩn nhẹ nhàng vung tay một cái trong ánh mắt sợ hãi của Huyết Tổ.
Trường kiếm lập tức biến thành một chùm sáng màu máu, bắn ngược lại về phía Huyết Tổ.
“Không xong!”
Huyết Tổ kêu lên một tiếng.
Lão vội lùi về sau, trong nháy mắt đã di chuyển đến chỗ cách đó trăm trượng, quay đầu nhìn thấy chỗ mình đang đứng bị chùm sáng đánh ra một lỗ thủng lớn, dưới một đòn đó, thậm chí ngay cả không gian cũng vỡ nát.
“Không ngờ ngươi có thể khống chế khí quyết chi lực trong biển máu của ta!”
Huyết Tổ hít vào một hơi khí lạnh.
Lão là luyện hóa biển máu trong đất tổ của Huyết Tổ trước vào trong lĩnh vực của mình, những thứ màu đen kia chính là côn trùng độc nhất trong biển máu, dù là lão cũng không khống chế được. Nếu bị côn trùng tiến vào người, cũng phải tốn rất nhiều sức mới có thể đuổi ra được.
Điều khiến lão ngạc nhiên nhất là Lâm Ẩn có thể khống chế huyết khí trong lĩnh vực của mình.
Giáo Hoàng cũng rất kinh ngạc, Huyết Tộc quanh năm làm bạn với máu tươi, nghe đồn Huyết Tộc vốn sinh ra từ trong biển máu, hơn nữa cũng chưa từng nghe tin Lâm Ẩn có thể khống chế huyết khí.
Lâm Ẩn cũng không đáp lời, bước tới một bước, hư không chấn động.
“Oành!”
Anh đấm một quyền về phía Giáo Hoàng.
Nếu là lúc trước, đương nhiên anh không thể khống chế biển máu của Huyết Tổ, nhưng đã luyện hóa được huyết khí cuồn cuộn trên tinh lộ, còn nhiều hơn của biển máu của Huyết Tổ, sự hiểu biết với Huyết Khí chắc chắn không thấp hơn Huyết Tổ.
“Thần nói, phải có ánh sáng!”
Đối mặt với một quyền mạnh mẽ này của Lâm Ẩn, Giáo Hoàng bỗng quát lên.
Một chùm thánh quang to mười mấy trượng từ trên trời giáng xuống, đánh lên người Lâm Ẩn, khiến anh rơi xuống mấy trượng, suýt chút ngã vào trong biển máu.
“Cơ hội tốt!”
Mắt Huyết Tổ sáng lên, trực tiếp hiện ra bản thể, biến thành một con quái vật xấu xí lưng mọc cánh, có bốn cánh tay, trong miệng mọc răng nanh thật dài, vội chạy về phía Lâm Ẩn, sau đó vung móng vuốt lên đầu anh.
Lâm Ẩn không hề sợ hãi, tinh quang sáng rực bao phủ khắp người, không tránh không né.
“Oành!”
Một âm thanh thật lớn vang lên.
Huyết Tổ cảm thấy móng vuốt của mình như đánh lên một thứ gì đó rất cứng, phản lực suýt làm gãy vuốt của lão, lão giương cánh lùi về sau.
“Trốn đi đâu?”
Lâm Ẩn nhếch miệng cười, bước ra một bước.
“Thần nói, suy yếu!”
“Thần nói, sức mạnh yếu đi!”
“Thần nói, tốc độ chậm lại!”
Sắc mặt của Giáo Hoàng cũng hơi thay đổi, liên tục thêm ba chú thuật lên người Lâm Ẩn.
Nhưng lần này vượt ngoài dự đoán của ông ta, Lâm Ẩn đột nhiên biến mất, xé rách hư không, xuất hiện trên đầu Huyết Tổ tựa như bóng ma.
“Phá vỡ hư không?”
Thấy cảnh này, sắc mặt Huyết Tổ và Giáo Hoàng hoàn toàn thay đổi.
Đây là chiêu trong truyền thuyết chỉ người luyện thể đến cực hạn mới có thể làm được, kể cả cao thủ đỉnh cao Thiên Tiên cũng không dám tùy ý qua lại trong hư không, có thể phá vỡ hư không và xuyên qua hư không hoàn toàn không giống nhau.
Có thể nói một khi có sức mạnh xé rách hư không thì người kia đã đứng ở thế bất bại rồi.
“Trốn!”
Trong lòng Huyết Tổ đã không còn ý chí chiến đấu nữa, chỉ muốn nhanh chóng bỏ trốn thôi.
Nhưng đã không còn kịp nữa rồi, lực đấm của Lâm Ẩn nháy mắt xuyên thủng vòng bảo vệ của lão. Nếu không nhờ biển máu quanh người Huyết Tổ bảo vệ bản thể của lão, thì cú đấm này đã lấy mạng lão luôn rồi!
Cho dù thế, Huyết Tổ cũng đầu đầy mồ hôi, lùi nhanh về sau, miệng phun máu tươi.
Nhưng đây chỉ là bắt đầu thôi.
Thân thể Lâm Ẩn thay đổi, vô tung vô ảnh, chớp mắt một cái đã xuất hiện ở sau lưng Huyết Tổ.
“Bốp bốp bốp!”
Lâm Ẩn liên tục đánh ra, trong hư không đâu đâu cũng có bóng người của anh, trước đó còn ở cách xa nghìn trượng, một giây sau đã xuất hiện trước mặt Huyết Tổ.
Nói về sự nhanh nhẹn, dù là thích khách đứng đầu cũng phải chịu thua Lâm Ẩn.
“Bịch bịch bịch!”
Mỗi một lần va chạm, biển máu quanh người Lâm Ẩn sẽ mờ đi một chút, đến tận lúc này biển máu đã thủng trăm nghìn lỗ, mà Huyết Tổ cũng cực kỳ nhếch nhác.
Đến bây giờ, những Thiên Tiên bình thường này hoàn toàn không phải đối thủ của Lâm Ẩn.
Dù Giáo Hoàng liên tục ra chú thuật với Lâm Ẩn, nhưng tác dụng không lớn, muốn triển khai chú thuật tấn công mạnh mẽ cũng cần thời gian, Lâm Ẩn hoàn toàn không cho ông ta có thời gian thực hiện. Những chú thuật yếu đánh lên người anh thì chẳng khác nào gãi ngứa cả.
Nếu không nhờ Giáo Hoàng kịp thời ra một vài phép thuật làm yếu đi chiêu tấn công, thì lúc này Huyết Tổ đã sớm bị Lâm Ẩn xé rách rồi.
“Giãy chết!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!