Chương 1182 – Bầy yêu “Khổng Tước, chuyện này một mình ông không quyết định được đâu, dẫn chúng tôi vào Thiên Vực đi!” Cụ Trịnh từ tốn nói. “Ta thật sự không thể quyết định được chuyện này, nhưng ông nên biết tộc hổ rất hiếu chiến, cũng là bộ tộc thù hận Nhân Tộc các ông nhất, dù ông đi vào Thiên Vực rồi, có thể ra ngoài hay không cũng là một vấn đề đấy”, Khổng Tước Vương lạnh lùng đáp: “Ta cũng vì nghĩ cho tộc dị thú và các ông thôi, nếu các ông xảy ra chuyện, bọn ta và Nhân Tộc các ông thật sự sẽ hết đường cứu vãn. Dù ta rất căm ghét Nhân Tộc các ông, nhưng ta vẫn không muốn hai bên hoàn toàn bùng nổ chiến tranh”. “Ông là không biết tính nghiêm trọng của chuyện này, đừng nói nữa, dẫn chúng tôi đến Long Đảo đi!”, cụ Trịnh nói với giọng điệu nặng nề. Mọi người nghe thấy thì đều sửng sốt, bọn họ chỉ biết trong Thiên Vực có bốn tộc dị thú làm chủ, hoàn toàn chưa từng nghe nói đến Long Đảo. “Long quân đang ngủ say, sẽ không gặp các ngươi, chuyện của Ma Tộc tự bọn ta quyết định”. Thấy cụ Trịnh cố chấp muốn đi vào Thiên Vực, Khổng Tước Vương cũng không ngăn cản nữa, lời giễu cợt khi nãy cũng chỉ vì trút ra nỗi bất mãn với Nhân Tộc thôi, chuyện lớn như hai tộc liên minh một mình ông ta không thể quyết định được. “Các ngươi đi theo ta”. Nói xong, Khổng Tước Vương vung tay áo bảo, trận pháp bao phủ trên không Thiên Vực lập tức xuất hiện một con đường. Khổng Tước Vương cũng không quan tâm đến đội ngũ Nhân Tộc, bay thẳng vào trong Thiên Vực. “Đi vào”. Cụ Trịnh nói, dẫn đầu theo sau Khổng Tước Vương tiến vào Thiên Vực. Lúc này, ở chỗ sâu trong Thiên Vực, cao thủ của các bộ tộc lớn tề tụ. Có chim khổng lồ đỏ thẫm vung cánh dài mấy chục mét, giương cánh bay lượn, trong nháy mắt đã bay qua vô số ngọn núi. Còn có sói xám hổ trắng cao mười mấy mét, gấu lớn như núi cao ngồi trong bầy thú, tiếng ngáy như sấm. Còn có bộ tộc không khác gì Nhân Tộc, nhưng có thêm một cái đuôi cáo, trong bọn họ nam anh tuấn, nữ quyến rũ, ăn mặc giống hệt người bình thường, nhưng khá là hở hang. Có cả dị thú khác như cự xà dài trăm mét, đại bàng trên trán có một sợi lông chim vàng dài trăm mét và một con thỏ kích thước bình thường nhưng khí thế đáng sợ. Lúc này có nhiều chủng loại dị thú tập trung như vậy nhưng lại không xảy ra tranh chấp gì, tất cả đều nhìn chăm chú vào cung điện lơ lửng trên không trung phía xa. Cung điện vô cùng to lớn, có rất nhiều trận pháp lớn vây quanh. Lúc này, có sáu dị thú ngồi ngay ngắn trong cung điện, chính là sáu dị thú cấp bậc Thiên Tiên ngoài Khổng Tước Vương, là Thương Lang Vương, Bạch Hổ Vương, Cửu Vĩ Hồ, Thanh Loan, Hùng Vương, Huyền Quy. Sắc mặt ai nấy đều rất nghiêm túc. “Các ngươi thấy chuyện này thế nào? Khi nãy Khổng Tước đã truyền tin đến, nói sẽ dẫn Nhân Tộc đến đây”, Hùng Vương lên tiếng trước: “Dù tôi chưa từng nghe nói đến Ma Tộc này, nhưng thực lực của Nhân Tộc mạnh hơn Thiên Vực chúng ta một chút, bọn họ đã muốn hợp tác với chúng ta chứng tỏ thực lực của Ma Tộc này chắc chắn không yếu”. Hùng Vương vốn là một con Ma Hùng, rất mạnh, dù biến thành hình người cũng cao hơn ba mét, cái đầu để trọc, khiến người ta có cảm giác ngột ngạt. “Nhân Tộc không đáng tin”. Bạch Hổ Vương lạnh lùng nói: “Nghìn năm trước, vì Nhân Tộc nên các tộc chúng ta mới không thể không đi vào trong Thiên Vực, mấy năm nay Nhân Tộc cũng không ngừng tạo áp lực cho bộ tộc dị thú, dù chúng ta hợp tác với bọn họ đánh bại Ma Tộc, nhưng đánh bại rồi, hai bên lại trở thành đối thủ, Nhân Tộc vẫn muốn tiêu diệt chúng ta, nếu không vì kiêng dè vị kia, mấy năm nay có lẽ chúng ta còn không giữ được Thiên Vực”. Lời của Bạch Hổ Vương đâm thẳng vào lòng người, mấy thú vương Thiên Tiên khác đều im lặng. Bọn họ hiểu những gì Bạch Hổ Vương nói đều là sự thật, bí cảnh Côn Luân chỉ lớn từng này, giữa dị thú bọn họ và Nhân Tộc đã định sẵn là đối lập, dù hợp tác tạm thời, sau này cũng nhất định sẽ trở thành kẻ thù. “Vậy thì mặc cho Nhân Tộc đấu với Ma Tộc? Chúng ta ngồi xem hổ đấu?”, Thương Lang Vương nói với giọng điệu nặng nề. “Nhân Tộc cũng xứng gọi là hổ ư? Ngươi đang sỉ nhục tộc hổ của ta à?” Bạch Hổ Vương lập tức xù lông, tức giận nhìn Thương Lang Vương. “Chỉ là một cách ví von thôi”, Thương Lang Vương hờ hững đáp. “Thương Lang, có phải ngươi muốn đánh nhau với ta không!” Khí thế động trời dâng lên từ trên người Bạch Hổ Vương, Thương Lang Vương cũng không chịu thua kéo, điều động khí thế trên người. Mấy cao thủ bên cạnh không hề ngạc nhiên chút nào, thậm chí còn không định khuyên ngăn. Nói một cách nghiêm túc bộ tộc sói xám cũng không phải bộ tộc dị thú trong bí cảnh Côn Luân, mà là bộ tộc nghìn năm trước di chuyển từ thế giới thường vào trong Thiên Vực. Ban đầu ở bí cảnh Côn Luân, tộc hổ đứng đầu trong các tộc dị thú, nhưng hơn một nghìn năm trước, trong trận chiến lớn giữa dị thú và Nhân Tộc, tộc hổ thương vong nặng nề, vốn dĩ có ba bốn Thiên Tiên tọa trấn, bây giờ chỉ còn lại một. Mà lúc bộ tộc sói xám tiến vào Thiên Vực, trong tộc có tận ba Thiên Tiên, các tộc bọn họ cũng luôn có lòng thù địch với bộ tộc sói xám. Nếu không vì có vị trên Long Đảo kia hòa giải, có lẽ các tộc bọn họ còn sẽ đấu một trận với tộc sói xám. Mãi đến mấy trăm năm sau, bộ tộc sói xám dùng hành động cho thấy bọn họ thật sự không có dã tâm gì, các tộc còn lại cũng dần chấp nhận bộ tộc sói xám, chỉ có tộc hổ vẫn luôn xem tộc sói xám là sự uy hiếp trong việc trở về vị trí chúa sơn lâm của bọn họ. Hai bộ tộc không ngừng đấu tranh, nhưng đều có giới hạn, ba ngày một trận nhỏ năm ngày một trận lớn, chỉ là không gây ra trận chiến quy mô quá lớn, đến bây giờ các tộc khác cũng không thấy lạ nữa. Thực lực của Thương Lang Vương và Bạch Hổ Vương tương đương nhau, mấy trăm năm nay cũng đánh nhau không ít lần nhưng vẫn không phân thắng bại. “Ta có biết một vài chuyện liên quan đến Ma Tộc”, một ông lão trong sáu người chậm rãi nói, lão ta là một con huyền quy tu luyện đến Địa Tiên cảnh biến thành hình người, rùa vốn có tuổi thọ cao, huyền quy còn là giống rùa hiếm, ông lão huyền quy đã sống không dưới hai nghìn năm, thực lực không phải mạnh nhất trong mọi người, nhưng một vài chuyện bí ẩn thời trước bọn họ đều không biết nhiều như huyền quy. “Quy gia, rốt cuộc Ma Tộc có lai lịch gì, sao lại đột nhiên xuất hiện thế?”, Thanh Loan biến thành hình người là một cô gái có khuôn mặt lạnh lùng, dáng người cao gầy, mặc áo xanh, đeo khăn che mặt, không thấy rõ tướng mạo cụ thể. “Quy gia, vì sao trong tộc của ta hoàn toàn không có ghi chép liên quan đến Ma Tộc?”, Cửu Vĩ Hồ cũng hỏi. Phía sau Cửu Vĩ Hổ có chín cái đuôi khoa trương, xinh đẹp, tựa như khổng tước xòe đuôi. Trắng tinh bồng bềnh, xinh đẹp một cách yêu dị. Cô ta có đôi tai xù, tóc bạc trắng như sương. Ngũ quan hoàn mỹ và quyến rũ, bộ ngực được che lại bằng da thú vừa vặn, căng phồng, bên dưới là bụng nhỏ căng mịn. Đôi chân dài lộ ra trong không khí. Trên chân phải đeo một cái lục lạc, đi trên đường, tiếng lục lạc vang lên theo bước tiến. Lúc nhìn về phía Cửu Vĩ Hổ, ngay cả tên ngốc như Hùng Vương cũng tỏ vẻ si mê. “Các ngươi còn nhỏ, đương nhiên không biết chuyện này”. Quy gia thở dài một tiếng, chậm rãi nói: “Hơn hai nghìn năm trước ta còn là một dị thú Thần cảnh, dù đã mở linh trí nhưng cũng không hiểu nhiều về chuyện này lắm, ông già của tộc sói xám kia biết nhiều hơn ta. Ta chỉ biết linh khí thiên địa trên hành tinh xanh ngày càng thiếu thốn có lẽ là có liên quan đến Ma Tộc, khi đó bùng nổ một trận đại chiến, chẳng những có cao thủ loài người ra tay, lúc đó người tài của yêu tộc chúng ta cũng ra tay, trận chiến đó đánh đến mức đất trời tối tăm, ngay cả tấm chắn thiên địa cũng bị đánh vỡ, vì thế mới khiến nguyên khí thiên địa trên hành tinh xanh trở nên mỏng manh”.