Một giọng yêu kiều vang lên, là giọng của nữ. Sự chú của Hoàng Thiên đều đặt lên người Hứa Mỹ Tâm, thật sự không để ý tới có người muốn đánh lén anh.
Nhưng mà tốc độ phản ứng của Hoàng Thiên rất nhanh, lúc này đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy một ống thép bị gỉ đang đập
tới.
Trong khoảnh khắc đó, Hoàng Thiên nắm lấy ống sắt nhanh như tia chớp, đột nhiên giật lấy. "Á, mày!"
Tô Hồng Hạnh sợ hãi đến sắc mặt trắng bệch, cứng họng nhìn qua Hoàng Thiên. Dù cho nằm mơ, cô ta cũng không ngờ Hoàng Thiên ra tay mạnh mẽ như thế, như vậy mà lại không đánh anh ta được?
Nhìn thấy Tô Hồng Hạnh đang đánh lén, trong lòng Hoàng Thiên bùng lên lửa giận.
Người phụ nữ này thật đáng ghét, từ đầu đến cuối đều có cô ta xen vào. Cũng có thể nói chuyện này đều có cô ta nhúng tay vào.
"Còn dám chơi đánh lén với tôi sao? Cô chán sống rồi à?"
Hoàng Thiên lắc ống thép trong tay, quát Tô Hồng Hạnh.
Tô Hồng Hạnh bị dọa sợ hãi, cô ta nghĩ rằng Hoàng Thiên đang chăm lo cho Hứa Mỹ Tâm, nếu đánh lén sau lưng Hoàng Thiên thì có thể thành công.
Nhưng không ngờ lại bị thất bại, còn bị Hoàng Thiên chiếm ống thép, phải làm sao mới ổn đây?
"Xem như anh giỏi, tôi sẽ không đánh nhau với anh."
Tô Hồng Hạnh nói xong, chuẩn bị chạy về phía Chu Viễn Phi.
Nhưng mà cô ta nghĩ quá hay ho rồi, Hoàng Thiên nhanh chóng đuổi theo bắt được cô ta.
"Á, anh làm gì thế! Anh đang làm tay tôi đau đó, anh có phải là đàn ông hay không hả?"
Tô Hồng Hạnh tỏ vẻ bề trên, hét lên với Hoàng Thiên.
"Làm đàn ông thì phải để cho cô đánh cô nện sao?"
Hoàng Thiên nói với vẻ tức giận, xoay người ném Tô Hồng Hạnh ngã xuống đất, cầm ống thép trong tay đập mạnh xuống!
"Á! Cứu mạng, chồng ơi, anh hai ơi, nhanh cứu em!"
Tô Hồng Hạnh bị dọa đến nhắm chặt mắt lại, nằm trên đất liều mạng kêu cứu. Cô ta bị dọa sợ gần chết, nếu ống thép này đập vào đầu cô ta, chỉ cần đập trúng thôi thì đầu cô ta sẽ vỡ vụn mất. Rầm một tiếng, ống thép đập vào mặt đất cạnh đầu Tổ Hồng Hạnh, cách cô ta chưa đến mười centimet.
Những tia lửa nhỏ bắn ra bốn phía, dọa đến Tô Hồng Hạnh suýt chút nữa đã hôn mê.
Hoàng Thiên không ra tay độc ác, nếu không thì bây giờ Tô Hồng Hạnh đã đến địa phủ báo danh rồi. "Anh, anh đừng làm bừa, giết người phải đền mạng đó"
Tô Hồng Hạnh hoảng sợ nhìn Hoàng Thiên, cô ta hối hận rồi, mình không nên đánh lén Hoàng Thiên, đây thật sự là đang tìm đường chết.
"Nếu cô còn dám làm loạn, tôi sẽ đưa vô đi gặp diêm vương"
Hoàng Thiên chỉ vào Tô Hồng Hạnh đang nằm trên mặt đất, nói lời cảnh cáo.
Tô Hồng Hạnh bị dọa đến nỗi không nói nên lời, mặt mũi trắng bệch.
Chuyện xảy ra bên này, bọn Chu Viễn Phi đã thấy hết.
Vừa rồi, lúc Hoàng Thiên vung ống thép lên, Tô Hồng Hạnh kêu cứu đã thu hút sự chú ý của ba người Chu Viễn Phi.
Khi đánh nhau sợ nhất là bị phân tâm, ba người Chu Viễn Phi đang đánh nhau với Hứa Chỉnh Đạt và Hứa Hạo Thành, vốn đã không đánh nổi, bây giờ lại bị phân tâm, nên lập tức đã thua.
Chỉ thấy Hứa Hạo Thành đá một phát vào đầu Chu Viễn Phi. Đánh Chu Viễn Phi tới mặt mũi tối sầm lại, té ngã trên mặt đất. Hứa Chính Đạt cũng đánh và phát, khiến cho Tô Chiến té ngã trên mặt đất.
Hứa Hạo Thành càng đánh càng hăng, rất nhanh cũng đã cho Chu Viễn Tân té ngã trên mặt đất.
Ba người đều bị thương nặng, không bao lâu sau, bọn họ lại bị Hứa Chỉnh Đạt và Hứa Hạo Thành đạp lên lưng. "Tất cả chúng mày không được động đậy, ai dám động đậy tao sẽ giết chết ngay lập tức!"
Đôi mắt Hứa Hạo Thành đỏ ngầu, cảnh cáo ba người Chu Viễn Phi.
Câu nói này rất có tác dụng, ba người Chu Viễn Phi đều sợ hãi, ai cũng không dám làm loạn nữa.
Dù cho muốn chống đối cũng không được, bọn họ đã bị đạp lên lưng, đều không thể cử động được.
"Cậu Thiên, giao ba người này cho tôi được không?"
Lúc này Hứa Hạo Thành quay đầu hỏi Hoàng Thiên, vô cùng lễ phép.
Hết cách rồi, bây giờ Hứa Hạo Thành vô cùng phục Hoàng Thiên, đã không còn ý định đối nghịch với Hoàng Thiên từ lâu.
Hoàng Thiên có thể hiểu được tâm trạng của Hứa Hạo Thành và Hứa Chỉnh Đạt vào lúc này, Hứa Mỹ Tâm bị thương nặng như thế, bọn họ có thể không nổi giận sao?
"Được!"
Hoàng Thiên nói với Hứa Hạo Thành.
"Cảm ơn cậu Thiên!”
Hứa Hạo Thành khẽ gật đầu với Hoàng Thiên, sau đó nhận lấy ống thép từ trong tay Hoàng Thiên.
Lập tức, ba người Chu Viễn Phi đều bị dọa đến chảy mồ hôi lạnh.
Bọn họ cũng đã nhìn ra, dường như Hứa Hạo Thành muốn đưa bọn họ vào chỗ chết.
"Mày, mày muốn làm gì? Tao cảnh cáo mày, đụng đến tao thì hậu quả rất nghiêm trọng đó, mày biết cha tao là ai không?"
Chu Viễn Tân là người đầu tiên không chịu nỗi, vẻ mặt hoảng sợ không còn giọt máu nói với Hứa Hạo Thành.
Hứa Hạo Thành đang nổi nóng, đầu quan tâm nhiều như thế?
Quan tâm cha của anh ta làm gì, trước tiên đánh xong rồi nói.
"Còn lôi cha mày ra sao? Dù cho ông ngoại mày cũng không bảo vệ được mày đâu!"
Hứa Hạo Thành mắng, vung ống thép lên, muốn nện lên người Chu Viễn Tân.
Mặc dù đã tức điên lên, nhưng Hứa Hạo vẫn rất tỉnh táo, không đánh lên đầu Chu Viễn Tân. Bằng không chỉ cần nện một gậy xuống thì Chu Viễn Tân sẽ phải chầu trời rồi.
Hứa Chỉnh Đạt cũng không rảnh rỗi, ông ta không ngừng đá Chu Viễn Phi và Tô Chiến.
Cảnh tượng vô cùng náo loạn, không cần Hoàng Thiên ra tay, cha con nhà họ Hứa đã làm việc thay Hoàng Thiên rồi.
Thảm nhất là Chu Viễn Tân, thằng khốn này đã bị đập bằng ống thép hơn hai mươi cái, xương sườn cũng sắp gãy mất.
Chu Viễn Phi và Tô Chiến cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, hai người bọn họ bị Hứa Chỉnh Đạt đá đến mức kêu thảm thiết. Mỗi lần muốn đứng dậy đều bị Hửa Chính Đạt đá té xuống đất. Ngôn Tình Ngược
Tô Hồng Hạnh kia cũng đã thấy hết cả, cô ta lo lắng đến mức như kiến bò trên chảo nóng, lén chạy đến một góc gọi điện thoại cho cha của Chu Viễn Phi.
Lúc này, Hoàng Thiên đang chăm sóc cho Hứa Mỹ Tâm, không để ý đến Tô Hồng Hạnh. Đương nhiên Hoàng Thiên cũng không thèm để ý những chuyện này, cho dù Tô Hồng Hạnh gọi người tới giúp thì sao chứ? Hoàng Thiên vốn không hề quan tâm.
Đúng lúc này, xe cứu thương tới đây.
Hoàng Thiên đỡ Hứa Mỹ Tâm lên xe cứu thương, sau đó nói với Hứa Chỉnh Đạt: "Tổng giám đốc Đạt, nếu đã trút giận xong thì mau thu dọn đi, đưa con gái ông đến bệnh viện trước đã"
Hứa Chỉnh Đạt cũng đã dần hết giận, đương nhiên con gái là quan trọng nhất, bây giờ ông ta không đá tiếp nữa.
"Được rồi, cậu Thiên, chúng ta cùng đi bệnh viện đi"
Hứa Chỉnh Đạt nói xong thì gọi Hứa Hạo Thành, bảo cậu ta đừng đánh nữa, hãy mau lên xe. Hoàng Thiên lái xe dẫn theo cha con Hứa thị, theo xe cứu thương cùng đi bệnh viện.
Về phần bọn người Chu Viễn Phi, Hoàng Thiên tạm thời không có tâm trạng quan tâm đến bọn họ. Bây giờ cứu Hứa Mỹ Tâm quan trọng hơn.
Hứa Chỉnh Đạt càng không có tâm trạng dạy bảo bọn Chu Viễn Phi, ông chỉ muốn chờ đến khi Hứa Mỹ Tâm thật sự thoát khỏi nguy hiểm, sau đó trừng phạt bọn Chu Viễn Phi cũng không muộn.
Hoàng Thiên nói với Hứa Hạo Thành.
"Cảm ơn cậu Thiên!”
Hứa Hạo Thành khẽ gật đầu với Hoàng Thiên, sau đó nhận lấy ống thép từ trong tay Hoàng Thiên.
Lập tức, ba người Chu Viễn Phi đều bị dọa đến chảy mồ hôi lạnh.
Bọn họ cũng đã nhìn ra, dường như Hứa Hạo Thành muốn đưa bọn họ vào chỗ chết.
"Mày, mày muốn làm gì? Tao cảnh cáo mày, đụng đến tao thì hậu quả rất nghiêm trọng đó, mày biết cha tao là ai không?"
Chu Viễn Tân là người đầu tiên không chịu nỗi, vẻ mặt hoảng sợ không còn giọt máu nói với Hứa Hạo Thành.
Hứa Hạo Thành đang nổi nóng, đầu quan tâm nhiều như thế?
Quan tâm cha của anh ta làm gì, trước tiên đánh xong rồi nói.
"Còn lôi cha mày ra sao? Dù cho ông ngoại mày cũng không bảo vệ được mày đâu!"
Hứa Hạo Thành mắng, vung ống thép lên, muốn nện lên người Chu Viễn Tân.
Mặc dù đã tức điên lên, nhưng Hứa Hạo vẫn rất tỉnh táo, không đánh lên đầu Chu Viễn Tân. Bằng không chỉ cần nện một gậy xuống thì Chu Viễn Tân sẽ phải chầu trời rồi.
Hứa Chỉnh Đạt cũng không rảnh rỗi, ông ta không ngừng đá Chu Viễn Phi và Tô Chiến.
Cảnh tượng vô cùng náo loạn, không cần Hoàng Thiên ra tay, cha con nhà họ Hứa đã làm việc thay Hoàng Thiên rồi.
Thảm nhất là Chu Viễn Tân, thằng khốn này đã bị đập bằng ống thép hơn hai mươi cái, xương sườn cũng sắp gãy mất.
Chu Viễn Phi và Tô Chiến cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, hai người bọn họ bị Hứa Chỉnh Đạt đá đến mức kêu thảm thiết. Mỗi lần muốn đứng dậy đều bị Hửa Chính Đạt đá té xuống đất.
Tô Hồng Hạnh kia cũng đã thấy hết cả, cô ta lo lắng đến mức như kiến bò trên chảo nóng, lén chạy đến một góc gọi điện thoại cho cha của Chu Viễn Phi.
Lúc này, Hoàng Thiên đang chăm sóc cho Hứa Mỹ Tâm, không để ý đến Tô Hồng Hạnh. Đương nhiên Hoàng Thiên cũng không thèm để ý những chuyện này, cho dù Tô Hồng Hạnh gọi người tới giúp thì sao chứ? Hoàng Thiên vốn không hề quan tâm.
Đúng lúc này, xe cứu thương tới đây.
Hoàng Thiên đỡ Hứa Mỹ Tâm lên xe cứu thương, sau đó nói với Hứa Chỉnh Đạt: "Tổng giám đốc Đạt, nếu đã trút giận xong thì mau thu dọn đi, đưa con gái ông đến bệnh viện trước đã"
Hứa Chỉnh Đạt cũng đã dần hết giận, đương nhiên con gái là quan trọng nhất, bây giờ ông ta không đá tiếp nữa.
"Được rồi, cậu Thiên, chúng ta cùng đi bệnh viện đi"
Hứa Chỉnh Đạt nói xong thì gọi Hứa Hạo Thành, bảo cậu ta đừng đánh nữa, hãy mau lên xe. Hoàng Thiên lái xe dẫn theo cha con Hứa thị, theo xe cứu thương cùng đi bệnh viện.
Về phần bọn người Chu Viễn Phi, Hoàng Thiên tạm thời không có tâm trạng quan tâm đến bọn họ. Bây giờ cứu Hứa Mỹ Tâm quan trọng hơn.
Hứa Chỉnh Đạt càng không có tâm trạng dạy bảo bọn Chu Viễn Phi, ông chỉ muốn chờ đến khi Hứa Mỹ Tâm thật sự thoát khỏi nguy hiểm, sau đó trừng phạt bọn Chu Viễn Phi cũng không muộn.
Nhìn thấy bọn người Hoàng Thiên đều đã rời đi, lúc này ba người Chu Viễn Phi mới từ dưới đất bò dậy.
Nhìn ba người này, người nào cũng rất thê thảm, không ra dáng con người nữa.
Thảm nhất phải nói đến Chu Viễn Tân, cả người tên khốn này đều bị thương cả. Anh ta bị Hứa Hạo Thành đánh cho cả người xanh tím, xương sườn cũng gây mất một khúc.
"Đậu má, thù này không báo, Chu Viễn Tân tạo thề không làm người!"
Chu Viễn Tân thở hổn hển, anh ta lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho cha. "Anh, anh không cần ra tay nữa, em đã gọi điện thoại cho cha rồi, ông ấy đang chạy tới!" Tô Hồng Hạnh nói với Chu Viễn Tân.