Một lời nói khiến mọi người sửng sốt
Miệng của Trương Lan Phượng há to đến mức có thể nhét vừa quả trứng.
Làm sao bà ta có thể tưởng tượng được đồ bỏ đi bị bà ta măng chửi hơn ba năm nay lại dám chỉ vào mũi mình mà nói những câu như thế này?
“Ồ, được lắm, Hoàng Thiên, cậu còn dám nói chuyện với tôi như vậy?”
Sắc mặt Trương Lan Phượng tái nhợt, hung hăng nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên.
Lâm Ngọc An nằm mơ cũng không tưởng tượng được là Hoàng Thiên lại dám chống đối với Trương Lan Phượng như thế này.
Hôm nay không hiểu tại sao mà Hoàng Thiên giống như một con người khác vậy?
Lâm Ngọc An ngây người nhìn Hoàng Thiên, mặc dù Hoàng Thiên đang chống đối mẹ cô nhưng cô không tức giận chút nào.
Ngược lại, cô còn có một niềm vui sướng chưa từng có, thậm chí còn có chút mong đợi.
Dù sao thì phụ nữ cũng không muốn người đàn ông của mình là đồ phế vật đâu.
“Ồ, để tôi xem, đây vẫn là anh rể của tôi sao? Tại sao tôi lại không nhận ra anh?”
Lâm Huỳnh Mai ở trong phòng nghe được liền bước nhanh ra ngoài xem, tươi cười đi tới trước mặt Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên phớt lờ bọn họ, sau đó nói với Lâm Ngọc An: “Ngọc An, chúng ta trở về phòng.”
“Được”
Lâm Ngọc An gật đầu, biểu cảm trong mắt khi nhìn Hoàng Thiên đã thay đổi.
“Trở về bà nội nhà cậu! Cậu đứng lại đó cho tôi!”
Trương Lan Phượng nhịn đã lâu, cuối cùng cũng bùng phát.
Hoàng Thiên đứng ở nơi đó cũng không có quay đầu lại nhìn Trương Lan Hương.
Trương Lan Phượng đi mây bước vòng qua trước mặt Hoàng Thiên, nhìn chằm chằm Hoàng Thiên rồi hét lên: “Đồ phế vật như cậu thật sự muốn làm loạn đúng không?
Cậu ăn cậu ở tại nhà của tôi thì cậu có tư cách gì mà được phép cáu kỉnh chứ? Mẹ nó chứ, nghèo hèn như một con chó, nếu Ngọc An không quan tâm đến cậu thì bây giờ cậu đã chết đói từ lâu rồi!”
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, xin mẹ bớt giận.”
Lâm Ngọc An nhanh chóng thuyết phục.
Trương Lan Hương không quan tâm lắm, cô ta đẩy Lâm Ngọc An ra, chỉ vào mũi Hoàng Thiên chửi bới: “Bà đây có thái độ này đấy, cậu còn có thể làm gì? Dám không nể mặt tôi, cậu còn nghĩ tôi sẽ cho cậu mặt mũi sao?”
Hoàng Thiên đứng đó không nói gì.
Thấy Hoàng Thiên không nói lời nào, Trương Lan Hương càng thêm mãnh liệt: “Thật sự là không chịu nổi cậu nữa rồi, nếu cậu không muốn ở lại đây thì cút ngay lập tức!”
Càng mắng càng tức giận, Trương Lan Phượng liền giơ tay lên định tát vào mặt Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên đột nhiên ra tay, nắm lấy cổ tay của Trương Lan Phượng.
Lúc này, trong mắt Hoàng Thiên hiện lên một tia lạnh lão.
Tuy rằng chỉ là trong nháy mắt, nhưng Trương Lan Phượng thấy vậy trong lòng lập †ức kinh hãi.
Bởi vì bà ta nhìn thấy ánh mắt của Hoàng Thiên có chút sắc bén.
Thậm chí, trên gương mặt anh còn có khí chất quý tộc mà chỉ con nhà giàu có mới có được.
Đương nhiên, khí tức này chỉ là thoáng qua, trong lòng Trương Lan Phượng vẫn còn đang tức giận nên cũng không quan tâm.
“Mẹ, đây là lần thứ hai mẹ đuổi con đi”
Hoàng Thiên cười khổ nhìn Trương Lan Phượng.
Trương Lan Hương cánh tay bị Hoàng Thiên bóp chặt một cái hơi đau, bà ta càng tức giận.
Cái thứ rác rưởi này, còn dám ra tay với †ôi, sau này sẽ đánh chết tôi sao?
Cái này không thể chấp nhận được, phải đuổi cậu ta đi bằng đượ!
c Trương Lan Phượng nghĩ tới đây, lập tức cười lạnh: “Ha ha, không phải vừa rồi lần thứ hai, bà đây đã đuổi cậu vô số lần nhưng chính cậu không biết xấu hổ vẫn ở đây!”
“Mau cút khỏi đây cho tôi, đêm nay có cậu thì không có tôi!”
Trương Lan Phượng mắng Hoàng Thiên, lần này bà ta thật sự giận dữ.
Lâm Huỳnh Mai ở một bên cũng không nói lời nào, cô ấy cũng có thể thấy được là đêm nay khác với ngày thường, mẹ thật sự đã nổi giận rồi.
Anh rể này tuy rằng có chút vô dụng, nhưng nếu thật sự bị đuổi ra ngoài, anh ấy nghèo như vậy thì sống ở đâu?
“Mẹ, mẹ bớt giận đi, đừng thực sự đuổi anh ấy đi nhé.”
Lâm Huỳnh Mai nhìn Trương Lan Phượng và nói.
“Ừ mẹ à, người nào mà không có giới hạn chứ, mẹ mắng anh ấy lâu như vậy rồi, một ngày anh ấy không chịu nổi thì thật ra cũng không đáng trách.” Lâm Ngọc An vội vàng nói.
“Cậu ta có cái rắm giới hạn đấy, cái loại không có tiền đồ lại không ngoan ngoãn này, đuổi cậu ta đi cũng chưa chắc đã chịu đi đâu, cậu ta có tiền để thuê khách sạn sao, ha ha!” Trương Lan Phượng cười nhạo.
Nhưng bà ta vừa muốn nói thêm vài câu với Hoàng Thiên, lại nhìn thấy Hoàng Thiên đã bước tới cửa không biết từ lúc nào, trực tiếp đi thẳng ra khỏi nhà.
Trương Lan Phượng sửng sốt, nàng vốn tưởng rằng Hoàng Thiên cũng sẽ như trước, vừa bị đuổi khỏi nhà là lập tức sợ hãi, rồi sau đó lại nhận lỗi với bà ta.
Không ngờ rằng Hoàng Thiên thật sự rời đi sao?
Trương Lan Phượng lúc này mới bình tĩnh lại, cảm thấy có chút quá đáng, nhưng ở trước mặt hai cô con gái, đương nhiên là phải giữ thể diện.
“Hoàng Thiên!”
Lâm Ngọc An hét lên và định đuổi ra ngoài.
Nhưng mà Trương Lan Phượng nắm lấy Lâm Ngọc An: “Con ở lại cho mẹ, loại người như cậu ta thì không được nuông chiều thói hư tật xấu!”
“Mẹ!”
“Hãy nghe lời mẹ, nếu không mẹ sẽ từ mặt con đấy.”
Trương Lan Phượng nghiêm mặt nói.
Lâm Ngọc An lo lắng đến mức sắp khóc, cô vừa rồi có tình cảm với Hoàng Thiên, đây là điều mà ba năm nay cô chưa từng có!
Lần trước mẹ ép cô phải ly hôn với Hoàng Thiên, cùng với việc Hoàng Thiên vừa bước ra khỏi nhà, đều làm cô cảm thấy đau lòng.
Cô biết cảm giác của chính mình sẽ không lừa dối cô, giữa cô và Hoàng Thiên thực sự có một tình cảm không thể vứt bỏ.
Dù thế nào thì cũng đã ở cùng với nhau ba bốn năm rồi, cho dù có là nuôi một con vật nhỏ thì cũng không thể không có tình cảm!
“Mẹ, lần này con không nghe theo được, mẹ thật sự đã làm quá đáng!”
Lâm Ngọc An khóc, hất tay Trương Lan Phượng ra và chạy ra ngoài.
“Ngọc An, Ngọc An”
Trương Lan Phượng sốt ruột vội vàng đuổi theo nhưng bà ta đang đi dép lê, thay giày thì đã muộn.
“Huỳnh Mai, Đỗ Hành mau mau đuổi theo chị gái con!” Trương Lan Phượng hét lên.
Sau khi Hoàng Thiên rời khỏi nhà, trong lòng anh cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Không phải những lời xúc phạm của Trương Lan Phượng không thể dung thứ, nhưng anh đã hứa với Lâm Ngọc An là sẽ trở thành một người đàn ông thực sự và không để cho ai xem thường.
Đã hứa với cô rồi thì anh nhất định phải làm được.
Trời đã khuya, Hoàng Thiên lấy điện thoại di động ra gọi cho Lưu Nguyệt Hoa.
“Tìm giúp tôi một chỗ ở.”
“Ha ha, cậu chủ, cậu không muốn ở nhà nữa sao?” Lưu Nguyệt Hoa cười nói.
“Thôi, tìm cho tôi một nơi yên tĩnh một chút.”
“Được cậu chủ, cậu đang ở đâu, tôi tới đưa cho cậu chìa khóa.”
Lưu Nguyệt Hoa nói.
Hoàng Thiên nói với Lưu Nguyệt Hoa vị trí mà anh đang đứng, rồi ở đấy chờ cô ta.
Rất nhanh, Lưu Nguyệt Hoa đã vội vàng chạy tới.
Cô ta lấy ra một chiếc chìa khóa làm bằng vàng ròng đưa cho Hoàng Thiên.
Khi Hoàng Thiên nhìn thấy chiếc chìa khóa này cũng rất ngạc nhiên, như này không phải là quá xa xỉ sao? Đúng là vàng, rất nặng.
“Cậu chủ, đây là chìa khóa của biệt thự hướng biển mà mẹ cậu đã để lại khi còn sống. Đó là một cung điện sang trọng!”
“Lúc đó, mẹ cậu quản lý tập đoàn quốc tế toàn cầu ở thành phố Bắc Ninh. Bà ấy thích biển nên đã bỏ ra số tiền khổng lồ lên tới hơn một nghìn tỷ để mua căn biệt thự giá cao ngất trời này.”
Lưu Nguyệt Hoa giải thích cho Hoàng Thiên.
Khi nghe cô ta kể về mẹ mình, Hoàng Thiên đã có chút nước mắt.
Khi anh được sáu tuổi, mẹ anh qua đời và rời xa anh mãi mãi.
Sau đó thì có mẹ kế Tiêu Bích Liên, và cuộc sống ác mộng bắt đầu.
“Làm sao cô được biết nhiều như vậy?”
Hoàng Thiên mỉm cười hỏi Lưu Nguyệt Hoa.
“Tất cả đều là do chủ tịch Lương nói với tôi, hì hì, nhanh đi xem một chút đi cậu chủ, tôi chỉ nhìn thấy ở bên ngoài thôi, nếu không có sự đồng ý của cậu thì không một ai được phép tiến vào.”
Lưu Nguyệt Hoa mỉm cười, ánh mắt quyến rũ nhìn Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên hiểu được chỉ cần anh thể hiện qua ánh mắt một cái, người đẹp này nhất định sẽ không nói lời nào lập tức xách †úi cùng anh đi vào biệt thự.
“Cô trở về đi, ngày mai nếu có hứng thú thì có thể tới thăm.”
Hoàng Thiên nói.
“Vâng, Cậu chủ.”
Lưu Nguyệt Hoa trả lời và lái xe rời đi.
Hoàng Thiên lắc đầu, cuộc sống mới sắp phải bắt đầu rồi, nhưng trong thâm tâm, anh thực sự không muốn rời xa vợ.
Chỉ vì chuyện xảy ra đêm nay, không biết là bà xã có ly hôn cùng mình hay không cũng khó mà nói được.
Hoàng Thiên không nghĩ nhiều nữa, trời phải mưa, con gái phải lập gia đình. Có một số việc con người không thể thay đổi được, cứ để theo tự nhiên đi.
Vừa định đi đến biệt thự hướng biển, nhưng đúng lúc này, điện thoại di động của Hoàng Thiên vang lên.
Là của Lâm Ngọc An gọi đến.
Trong lòng Hoàng Thiên vừa cảm động, vừa vui mừng.
“Ngọc An.”
“Chồng, anh đang ở đâu?”
Trái tim Hoàng Thiên gần như tan chảy, giọng nói đầy lo lắng và xúc động của Lâm Ngọc An trên điện thoại, đặc biệt là một câu chồng, khiến trái tim Hoàng Thiên rất cảm động.
“Anh đang ở trên cầu vượt đường vành đai bốn.”
“Chồng đừng nghĩ quẩn nữa, anh tuyệt đối đừng làm chuyện ngu ngốc, biết không?”
Lâm Ngọc An lo lắng hét lên.
Hoàng Thiên dở khóc dở cười, sợ rằng Ngọc An đang nghĩ là mình sắp nhảy cầu?
“Được rồi.”
“Tôi sẽ tới đó ngay.”
Lâm Ngọc An cúp điện thoại.
Vài phút sau, Lâm Ngọc An lái chiếc BYD đến và nhìn thấy Hoàng Thiên.
Ngay khi gặp nhau, Lâm Ngọc An đã ôm chặt lấy Hoàng Thiên.
Hai vợ chồng phớt lờ ánh mắt của người qua đường, ôm nhau thật lâu không nói một lời.
“Anh định sống ở đâu?”
Lâm Ngọc An nhẹ giọng hỏi, ghé đầu trên vai Hoàng Thiên.
“Mẹ anh để lại cho anh hai căn nhà nát, anh sẽ sống ở đó.”
Hoàng Thiên nhẹ nhàng nói.
“Theo em trở về đi, xin lỗi mẹ một câu là sẽ ổn thôi, được không?”
Lâm Ngọc An nhìn Hoàng Thiên, cô chỉ có thể cố gắng xoa dịu mâu thuẫn giữa Hoàng Thiên và mẹ cô.
“Nếu như, anh không muốn trở về thì sao?”
Hoàng Thiên cười hỏi Lâm Ngọc An.
Lâm Ngọc An giật mình, sau đó vẻ mặt kiên định nói: “Vậy thì em sẽ cùng anh sống trong nhà nát đấy.”