Khi mà Hoàng Thiên nói những lời này, sắc mặt cực kỳ âm trầm, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Đào Điều Lĩnh và Huỳnh Chí Nam.
Ánh mắt của anh quá sắc bén, Đào Điều Lĩnh và Huỳnh Chí Nam cả người đều không được tự nhiên, cực kỳ khiếp đảm.
Trước khí thế cường đại của Hoàng Thiên, lòng của Đào Điều Lĩnh và Huỳnh Chí Nam đều lạnh, bọn họ biết rằng Hoàng Thiên không thể chọc vào, chỉ cân Hoàng Thiên tức giận thì cái mạng nhỏ của bọn họ cũng không giữ được.
“Cậu chủ Thiên, ngài, ngài muốn muốn làm gì chúng tôi?”
Đào Điều Lĩnh yếu ớt nhìn Hoàng Thiên.
Thật cẩn thận hỏi.
Anh ta sợ rằng chỉ cần nói sai một câu, cái mạng nhỏ sẽ không còn nữa.
Huỳnh Chí Nam cũng rất căng thẳng, không dám hé răng nửa lời, ngơ ngác nhìn Hoàng Thiên, không biết Hoàng Thiên muốn tính toán gì với anh ta.
Hoàng Thiên nghe thấy vậy trong lòng bật cười, hai tên cặn bã này, nhanh như vậy mà đã quên hết mọi chuyện? “Ha ha, còn giả bộ ngu ngốc với tao sao? Việc mà hai người bọn mày đã làm quên nhanh như vậy?”
Hoàng Thiên cười lạnh hỏi Đào Điều Lĩnh và Huỳnh Chí Nam.
“Chúng tôi thật sự không biết, Cậu chủ Thiên xin hãy nói rõ.”
Đào Điều Lĩnh lo lắng nhìn Hoàng Thiên hỏi.
“Chát!”
Hoàng Thiên cho anh ta một cái bạt tai, tiếng vang rất lớn, làm cho Đào Điêu Lĩnh rớt hai cái răng.
“Không biết? Lúc các ngươi chém Tôn Hùng Dũng, chém rất thích mà không phải sao? Coi việc này như chưa từng xảy ra à?”
Hoàng Thiên tức giận hét lên.
Đột nhiên, Đào Điều Lĩnh biết chuyện gì đang xảy ra, hóa ra Hoàng Thiên muốn báo thù cho Tôn Hùng Dũng.
Khi đó, Tôn Hùng Dũng bị chém khắp người đều là vết thương, bị chém tới vài đao, ra tay đủ tàn nhẫn.