Khi thấy Hoàng Thiên ở đây, Đặng Nam thực sự rất ngạc nhiên. Kể từ khi biết Hoàng Thiên có quan hệ thân thiết với Lã Việt, Đặng Nam thực sự ghen tị với Hoàng Thiên.
Ngoài ra, khi ở nhà của Trương Công Điền, Hoàng Thiên thực sự đã điều động Lương Mạnh Bắc, và Đặng Nam cũng không thể nhìn thấu Hoàng Thiên. Mặc dù Trần Tình một mực khẳng định, nói rằng Hoàng Thiên dựa vào Đường Tiểu Nhị để lừa gạt Lương Mạnh Bắc, nhưng Đặng Nam vẫn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
“Cậu, cậu đến rồi sao??” Đặng Nam nhìn Hoàng Thiên.
Hắn có một chút lo lắng. Vốn dĩ Hoàng Thiên không muốn làm cho Đặng Nam khó xử, dù thế nào đi nữa, anh ta cũng là bạn trai của Trần Giang. Thấy rằng Trần Giang là chị họ của Lâm Ngọc An, Hoàng Thiên cũng rất muốn khoan dung với Đặng Nam. Nhưng bây giờ Hoàng Thiên không muốn bỏ qua cho Đặng Nam nữa. Hoàng Thiên thật sự không quan tâm tới chuyện tiền bạc, nhưng không thể chấp nhận việc nhận hối lộ của Đặng Nam.
“Đặng Nam tôi nghe nói anh và Vương Tử Tuyên có quen biết?” Hoàng Thiên nhìn Đặng Nam cười lạnh. Đặng Nam nhịp tim đập nhanh một chút, càng không thể đoán được Hoàng Thiên, bây giờ hắn lại càng sợ hãi Hoàng Thiên hơn.
“Ừ, ừ, có chuyện gì vậy?” Đặng Nam giả vờ bình tĩnh.
“Tôi không quan tâm cậu nhận được bao nhiêu lợi ích, nhưng tất cả những dự án mà nhà họ Vương đã được ký hợp đồng đều phải từ chối.” Hoàng Thiên thẳng thừng nói.
“Cái này?” Đặng Nam ngẩn người.
Hắn không ngờ rằng Hoàng Thiên thực sự làm khó cho hắn. Tất cả những hợp đồng này lợi ích cuối cùng giành cho ai? Hoàng Thiên có bao giờ quan tâm không? Nhưng hắn không dám chất vấn Hoàng Thiên, Đặng Nam lắp bắp kinh hãi đứng đó như một kẻ ngốc.
Không chỉ Đặng Nam choáng váng, mà không một ai trong số những người có mặt tại đây mà không choáng váng. Ai có thể nghĩ rằng Hoàng Thiên, người đã bị chế nhạo, lại thực sự nói điều này với Đặng Nam với giọng điệu ra lệnh? Tô Lạc Yến có vẻ kinh ngạc, cô không thể không nhìn vào mặt Hoàng Thiên. Cô hy vọng Hoàng Thiên thực sự có khả năng và có thể nắm giữ công lý cho cô! Nhưng nó có khả thi không? Theo suy nghĩ của cô ấy, tất nhiên đó là điều vô nghĩa.
Sau một khoảng lặng ngắn trong phòng riêng, có một tràng cười vang lên.
“Haha, não của Hoàng Thiên bị chập mạch?”
“Cậu ấy tự coi mình là chủ tịch của tập đoàn quốc tế toàn cầu, và đã ra lệnh cho Đặng Nam làm điều đó.”
“Hơn cả chủ tịch, tôi nghĩ anh ấy coi mình là con trai nhà họ Hoàng, phải không?”
“Ồ, thực sự tội nghiệp đến mức điên khùng, mất trí?” Một nhóm người cùng nhau cười, đi đến trước mặt Hoàng Thiên trêu đùa.
Nhưng Đặng Nam không dám cười, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Hoàng Thiên, Đặng Nam cảm thấy Hoàng Thiên rất tự tin. Thấy Đặng Nam không lên tiếng, Hoàng Thiên lạnh lùng nói: “Đấu thầu mấy dự án đó. Nhà họ Tô trúng thầu đúng không?” Đặng Nam gật đầu:”Đúng. “
“Theo quy định, dự án đó thuộc về nhà họ Tô.”
“Sau này cũng đừng dùng mấy thủ đoạn bẩn thỉu này nữa, đây là cơ hội cuối cùng của anhl” Dứt lời, Hoàng Thiên không đợi Đặng Nam trả lời, đứng dậy đi ra khỏi phòng riêng.
Đặng Nam sững sờ trước vài câu nói của Hoàng Thiên, hắn đã mất đi tinh thần và sức lực khi mới bước vào. Lòng hắn rối bời, hắn không hiểu, Hoàng Thiên chính xác đã làm gì? Bây giờ Đặng Nam sợ nhất là Hoàng Thiên điều động Lương Mạnh Bắc một lần nữa, nếu chuyện này mà Lương Mạnh Bắc biết, hắn ta nhất định sẽ không được làm giám đốc dự án.
“Haha. Làm trò hề gì mà buồn cười thế này!” Vương Tử Tuyên không khỏi cười khẩy.
“Vương Tử Tuyên, cậu vừa rồi nhất định là vỗ Hoàng Thiên quá mạnh, làm cho cậu ta phát điên, ha ha!” Tố Huệ cười nói.
“Cậu ơi, mình nghĩ Hoàng Thiên không chỉ nghèo mà thần kinh còn không bình thường.” Lý Minh Thủy cười phụ họa.
Tô Lạc Yến nhìn theo bóng lưng của Hoàng Thiên, cô khẽ thở dài. Cô đang định cùng Hoàng Thiên rời đi, nhưng lại nghe thấy Đặng Nam đột nhiên nói: “Vương Tử Tuyên, những dự án đó thật sự tôi không thể tiếp tục giao cho nhà anh.” Những lời này giống như một quả bom, trực tiếp khiến Vương Tử Tuyên choáng váng.
“Anh La, anh nói nhầm đúng không? “
Vương Tử Tuyên mở to mắt ngạc nhiên hỏi Đặng Nam. Đặng Nam lắc đầu và nói: “Không nhầm, những dự án đấu thầu kia chuyển hết cho nhà họ Tô.”
“Tôi? Mẹ kiếp!” Vương Tử Tuyên văng tục bây giờ hắn không thể đứng vững.
“Dựa vào cái gì? Cha Vương Tử Tuyên đã thỏa thuận với anh và hứa sẽ đưa cho anh ba tỉ tiền hoa hồng! Dự án sẽ nhanh chóng hoàn thành trong ba tháng và số tiền ba tỉ đó sẽ là của anh!“Lý Minh Thủy miễn cưỡng hỏi Đặng Nam.
Những người khác trong phòng nhìn chằm chằm vào Đặng Nam. Trái tim của bọn họ cũng bị làm cho kích động, Hoàng Thiên là một tên bần hàn làm sao lại có thể ra lệnh cho Đặng Nam? Điều này quá vô lý phải không?
“Tôi không muốn ba tỉ đó nữa. Đó là quyết định! Hãy quay về nói với bố cậu ” Mặt Đặng Nam tái xanh, nói xong liền quay người bỏ đi.
“Con mẹ nó! ” Vương TửTuyên nắm chặt tay đập vào bàn rượu. Hắn tưởng hắn sẽ cực ngầu với cú đấm này những rồi hắn thở dài vì đau đớn, và bốn ngón tay sưng tấy lên như thể bị gãy?
Lý Minh Thủy cũng chết lặng, nhưng Vương Tử Tuyên đã hứa với cô, sau khi dự án được hoàn thành, hắn sẽ tặng cô một chiếc Mercedes-Benz tiền tỷ hạng A.
Nhưng bây giờ tất cả đều bị hủy bỏ! Có lẽ người kích động nhất trong lòng chính là Tô Lạc Yến, cô cảm thấy tất cả những điều này giống như một giấc mơ. Cha cô sẽ hạnh phúc biết bao khi biết rằng dự án bị mất đã được trả lại về tay?
Tin hay không thì tùy, quả thực lời nói của Hoàng Thiên đã khiến Đặng Nam đưa ra quyết định của hiện tại! Hoàng Thiên, hắn, thân phận của hắn là gì? Tô Lạc Yến khó hiểu, liền chạy ra khỏi phòng riêng đuổi theo Hoàng Thiên. Tô Lạc Yến chạy đuổi ra ngoài mà không thấy Hoàng Thiên nên cô phải một mình quay trở lại.
“Tử Tuyên, xem ra chúng ta không nên cười nhạo Hoàng Thiên?” Lý Minh Thủy cuối cùng cũng hiểu ra, nhìn Vương Tử Tuyên mặt đầy tiếc nuối. Vương Tử Tuyên trừng mắt.
“Minh Thủy, cậu có thực sự tin rằng Hoàng Thiên có khả năng khiến Đặng Nam thay đổi quyết định không?”
“Tôi cũng không biết như thế nào?
Nhưng? Chính Hoàng Thiên đã yêu cầu Đặng Nam làm điều đó.” Lý Minh Thủy lắp bắp nói.
Tố Huệ cũng nguôi ngoai cơn sốc, lúc này cô bước tới nói: ương Tử Tuyên, Minh Thủy, theo tôi, chúng ta đều đã đánh giá thấp Hoàng Thiên. Cậu ấy muốn đi rồi, cậu còn cười nhạo cậu ta, nên cậu ta mới muốn đọ sức với anh.”
“Vậy Hoàng Thiên thực sự có khả năng này sao? Đặng Nam phải nghe lời anh ta?”
Vương Tử Tuyên rống lên một cách mất kiểm soát, mặc dù anh không muốn tin vào điều đó. Nhưng với sự thật trước mắt, anh cũng phải nghi ngờ.
Lý Minh Thủy lúc này đã ngừng nói, đảo mắt và bắt đầu quan tâm đến Hoàng Thiên.
Chỉ cần một câu nói của Hoàng Thiên mà có thể quyết định ai là người có thể kiếm được hàng trăm tỷ. Với uy lực như thế, thân phận của hắn đáng sợ đến mức nào? Nó mạnh hơn nhiều nếu so với Vương Tử Tuyên! Lý Minh Thủy đè nặng trong lòng, cô đã có kế hoạch rồi, còn tưởng rằng Hoàng Thiên nghèo nàn. Hoàng Thiên, anh không phải là phải lòng em sao? Lần này em sẽ cho anh một cơ hội. Những người khác đều im lặng, vừa rồi bọn họ đều cười nhạo Hoàng Thiên, giờ lại cảm thấy mình giống như một tên ngu.
“Dường như tôi có nghe thấy phòng bên cạnh có nói chuyện với ai đó họ Hoàng.”
Vương Tử Tuyên kéo dài giọng lạnh lùng và hỏi Lý Minh Thủy: “Có phải Hoàng Thiên đi ra từ phòng riêng bên cạnh?”
“Hình như là như vậy.” Lý Minh Thủy gật đầu, nhưng cô ấy đang nghĩ làm thế nào để có một cuộc hẹn với Hoàng Thiên.
Một ánh mắt hung ác rơi trên mặt Vương Tử Tuyên. Sau đó hắn xoay người rời khỏi phòng riêng. Những người khác cũng đi ra, họ cảm thấy có điều gì đó không ổn và không muốn nhận thêm gây rắc rối cho bản thân nên đều lặng lẽ chuồn đi.
“Tử Tuyên! Anh định làm gì?” Lý Minh Thủy hỏi Vương Tử Tuyên.
“Em về nhà trước, anh đi tìm Hoàng Thiên.” Vương Tử Tuyên nói xong liền trực tiếp đi tới phòng riêng bên cạnh. Lý Minh Thủy bây giờ đầu toàn Hoàng Thiên, anh ta thực sự giàu có, và cô đã chốt hạ Hoàng Thiên nhất định giàu hơn Vương Tử Tuyên rất nhiều.
Về phía Hoàng Thiên, sau khi đi ra, anh trực tiếp đi vào phòng riêng nơi Lã Việt và Kha Phù đang ở trong đó. Đã một lúc lâu không trở lại, Lã Việt và Kha Phù không dám hỏi anh, họ tiếp tục nâng ly chúc mừng Hoàng Thiên và kết nối mối quan hệ bền chặt với nhau.
Lăng Thanh Trúc càng chăm chú hơn, mong muốn được Hoàng Thiên chiếu cố ngay lập tức. Hoàng Thiên không biết Tô Lạc Yến đã ra ngoài đuổi theo mình, lúc này anh cũng không nghĩ tới chuyện vừa rồi, vừa uống vừa nói chuyện phiếm với Lã Việt và Kha Phù.
Nhưng đúng lúc này, cửa phòng riêng mở ra, Vương TửTuyên vẻ mặt khó coi bước vào. Hoàng Thiên không ngờ Vương Tử Tuyên đi vào, anh ta liếc nhìn Vương Tử Tuyên rồi không nói gì.
“Cậu từ đâu tới? Ra ngoài!” Lã Việt nhìn thấy Vương Tử Tuyên mặt nghiêm lại. Vương Tử Huyên trầm mặc, hắn ta chưa từng nhìn thấy Lã Việt, thậm chí còn có Kha Phù, làm sao hắn ta có thể biết thân phận của hai người này là gì?
“Mẹ kiếp, ngươi và cái tên họ Hoàng!
Dám nói chuyện với Vương Tử Tuyên như vậy?” Vương Tử uyên trừng mắt, đi tới gần Lã Việt, chỉ tay vào mũi Lã Việt “Ngươi nói lại lần nữa tao nghe!”
Hoàng Thiên thật sự sững sờ, ở đây toàn những người tai to mặt lớn như vậy mà Vương Tử Tuyên dám lên giọng? Anh thực sự khâm phục lòng dũng cảm của hẳn ta.