Hoàng Thiên lái xe theo tuyến đường mà Trịnh Mỹ Hồng nói, vừa lái xe vừa hỏi: “Sao lại áp giải Uông Ngân Long đến quê?”
“Không phải áp giải đến quê, hơn nữa sau khi Uông Ngân Long nhảy lầu từ chỗ của cậu, gọi xe quay về thành phố Hải Dương, lúc trên đường về quê, bị người của tôi đuổi theo, liền áp giải ở chỗ đó”.
Trịnh Mỹ Hồng giải thích cho Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên không nói gì nữa, có điều, anh đã có một nhận thức mới về Trịnh Mỹ Hồng.
Xem ra người phụ nữ này thực sự không đơn giản.
Cô ta đã phải người đi theo, nếu không thì sao người của cô ta lại phát hiện ra Uống Ngân Long chạy trốn đầu tiên?
Làm sao lại đuổi theo đầu tiên được?
Nghĩ đến đây, trong lòng Hoàng Thiên không nhịn được nghi ngờ, Trịnh Mỹ Hồng này định làm gì?
“Cậu chủ Thiên, chắc chắn cậu rất kỳ lạ, người của tôi lại trùng hợp phát hiện được Uông Ngân Long đang chạy trốn như thế?
Dường như Trịnh Mỹ Hồng có thể nhìn thấu suy nghĩ của Hoàng Thiên, lúc này hỏi Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên càng kinh ngạc hơn, nói: “Chị là một người phụ nữ không đơn giản”
“Quả khen rồi. Thực ra không giấu gì cậu, tôi phải người đi theo cậu, vẫn luôn theo cậu đến trung tâm giải trí. Trung tâm giải trí đó là đàn em Tiêu Văn Hạ của cậu mở đúng không?”
Trịnh Mỹ Hồng hỏi.
“Đúng vậy”
Hoàng Thiên có phần không vui, cảm giác bị người ta đi theo rất không tốt.
“Tôi biết thế này sẽ khiến anh phản cảm, nhưng tôi cũng chỉ muốn hiểu anh thêm một chút, hy vọng anh đừng trách tôi”
Trịnh Mỹ Hồng nói.
Hoàng Thiên thấy Trịnh Mỹ Hồng rất thẳng thắn, cũng không để trong lòng, dẫu sao thì người phụ nữ này cũng không có ác ý với anh.
Hơn nữa cũng may mắn mà cô ta phải người theo anh, nếu không đã thực sự để Uông Ngân Long chạy mất.
Trong khi nói chuyện, Hoàng Thiên đã lái xe đưa Trịnh Mỹ Hồng đến quê.
Với sự chỉ dẫn của Trịnh Mỹ Hồng, Hoàng Thiên lái xe đến một thôn nhỏ, dừng ở trước của một nhà dân không đáng chú ý.
Trịnh Mỹ Hồng sải bước xuống khỏi xe, bước vào trong sân.
Hoàng Thiên theo sau lưng cô ta, hai người bước vào trong một căn nhà trệt.
Nhưng sau khi bước vào, bọn họ rất ngạc nhiên.
Chỉ thấy trong phòng bừa bộn, đồ dùng gia đình còn có cả một vài đồ điện, tất cả đều đã bị phá hủy.
Trên mặt đất có mấy thanh niên đang nằm, người này còn tệ hơn người kia, hai mặt sưng to, trên mặt toàn là máu!
Nhìn thấy Hoàng Thiên và Trịnh Mỹ Hồng bước vào, một thanh niên nước da ngăm đen chật vật ngồi dậy, yếu ớt nói: “Chị Hồng, chị đã tới rồi.”
Trịnh Mỹ Hồng nhìn một chút, người này chính là chủ nhà. Tôn Hoắc Tầm, là thuộc hạ dưới trướng của cô.
Sau khi bắt giữ Uông Ngân Long, Trịnh Mỹ Hồng sai Tôn Hoắc Tâm dẫn theo người đồng bọn, áp giải Uông Ngân Long tới đây.
Bởi vì Trịnh Mỹ Hồng cảm thấy, thành phố Bắc Ninh không có sự an toàn bằng vùng nông thôn, cho dù người nhà Uông có tìm tới, cũng nhất định không thể tìm tới chỗ nông thôn này.
Nhưng thực ra đã ngược lại, nhìn cảnh trước mắt, ngược lại đã để Tôn Hoắc Tầm mang tới một mối họa không ngờ.
“Tôn Hoắc Tâm, cậu thế nào rồi?”