Nếu không, sao dòng họ Migfis lại phát lệnh đuổi giết với Hoàng Thiên chứ?
“Cậu chủ Thiên, nói chung cậu vẫn nên cẩn thận thì hơn, hai nhà chúng ta cũng tính là mấy đời thân nhau, thế nên tôi không hy vọng cậu xảy ra chuyện gì?
Trịnh Mỹ Hồng rất lo lắng nói với Hoàng Thiên, trong lời nói mang theo sự lo lắng.
“Vậy thì cảm ơn cô Hồng rất nhiều vì đã nói chuyện quan trọng thể này cho tôi biết.”
Hoàng Thiên nói khách sáo với Trịnh Mỹ Hồng, dù Hoàng Thiên đã sớm biết dòng họ Migfis muốn ra tay với anh, nhưng chuyện lệnh đuổi giết này anh thực sự vẫn chưa biết.
“Cậu chủ Thiên, Migfis hạ lệnh đuổi giết là kêu gọi cộng đồng đồng minh sát thủ châu Âu ra tay với cậu, thế nên sẽ có rất rất nhiều kẻ liều mạng đến Việt Nam cùng ra tay với cậu! Dòng họ Migfis đã mở bảng giá, giết cậu hoặc là giết chết một người Việt Nam tên là Vũ Thanh có thể đạt được hai trăm triệu euro.”
Trịnh Mỹ Hồng nói cho Hoàng Thiên biết.
Hoàng Thiên nghe thấy lời này, không nhịn được lạnh lùng cười.
Xem ra dòng họ Migfis thật sự là chó cùng rất giậu, mở bảng giá rất thu hút người ta.
Hai trăm triệu euro, tương đương với mấy tỷ tiền Việt Nam, điều này rất có sức hấp dẫn, chắc chắn sẽ có rất nhiều người động lòng đến Việt Nam để ám sát.
Nghĩ đến đây, Hoàng Thiên vẫn có phần lo lắng, nhưng cũng chỉ là chút lo lắng mà thôi.
“Tôi đã rõ rồi, sẽ cẩn thận hơn nhiều”
Hoàng Thiên nói rồi đứng dậy.
“Cậu chủ Thiên muốn đi sao?”
Trịnh Mỹ Hồng cũng đứng dậy, rất ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy, tôi còn có chút việc, ngày khác rảnh rỗi chúng ta lại nói chuyện”
Hoàng Thiên nói với Trịnh Mỹ Hồng.
“Chuyện gì mà lại gấp như vậy? Không thể ở lại với tôi một lúc sao?”
Trịnh Mỹ Hồng cười thu hút, nói với Hoàng Thiên.
Trên người phụ nữ này có vẻ đẹp thành thục, hơn nữa khí chất đặc biệt kia càng khiến người ta mê mẩn.
Hoàng Thiên nhìn Trịnh Mỹ Hồng, cảm thấy người phụ nữ này giống như yêu tinh vậy.
Hơn nữa lời nói cũng rất mập mờ, khiến Hoàng Thiên có phần không tự nhiên.
“Cô Hồng, tôi thực sự có việc gấp, ngày khác lại tới uống rượu với chị”
Hoàng Thiên nói.
Trịnh Mỹ Hồng có hơi thất vọng, nói với Hoàng Thiên: “Vậy được rồi, cậu chủ Thiên, hy vọng anh nhớ lời hứa của mình, có thời gian thì chắc chắn phải hẹn tôi, chúng ta nói chuyện với nhau mới được”
Thấy Trịnh Mỹ Hồng nháy mắt, Hoàng Thiên biết không thể tiếp tục ở lại nữa.