“Tháng sau có lương con đảm bảo sẽ đưa cho mẹ năm trăm nghìn tệ, có được không?”
Giọng Mễ Tuyết đầy cầu xin.
Bao nhiêu năm nay, cô ta chưa từng nhận được một chút yêu thương nào từ bố mẹ mà chỉ là sự siết chặt đến vô tận.
Từ khi học trung học, bố mẹ nuôi cô ta đã không cho cô ta đi học, họ còn gửi cô ta đến làm việc trong một nhà hàng nhỏ.
Nếu không nhờ một cuộc kiểm tra đột xuất chính thức phát hiện ra nhà hàng nhỏ sử dụng lao động trẻ em thì e rằng Mễ Tuyết đã phải làm việc trong nhà hàng nhỏ đó cả đời.
Cho dù sau này cô ta lại đi học, bố mẹ nuôi cũng không cho cô ta một đồng nào, hàng ngày sau khi tan học, cô ta phải nhặt đồng nát để dành dụm đủ tiền học.
Cứ như vậy, cô ta đã học tiểu học, trung học cơ sở cũng như trung học phổ thông theo cách này.
Sau khi lên đại học, cuối cùng cô ta cũng đã rời khỏi ngôi nhà đầy bi thương đó.
Tuy nhiên, bố mẹ nuôi vẫn không muốn buông tha cho cô ta, họ hoàn toàn không lo việc Mễ Tuyết phải đi học và đi làm thêm mệt mỏi như thế nào, gần như mỗi tháng họ đều lấy đi toàn bộ tiền Mễ Tuyết làm thêm.
Mễ Tuyết sống rất tiết kiệm và nộp đơn vay tiền sinh viên mới thuận lợi học xong đại học.
Bây giờ khó khăn lắm cô ta mới đi làm được thì bố mẹ nuôi vẫn còn bám dính lấy cô ta.
Lần này, thậm chí họ còn tìm cô ta đòi một triệu tệ.
“Mễ Tuyết, là tao nói còn chưa rõ ràng phải không? Hay là mày căn bản không định đưa tiền cho tao?”
Phạm Xuân Quyên giận dữ hỏi.
“Tháng sau có lương con sẽ đưa cho mẹ, mẹ về trước đi, đừng có quấy nhiễu ở đây nữa có được không?”
Mễ Tuyết van xin, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
“Mày hỏi cấp trên của mày ấy? Cậu ta ngủ với mày, đưa một triệu tệ cho chúng ta lẽ nào có vấn đề gì sao?”
Phạm Xuân Quyên la hét, không hề nể nang chút nào.
Các nhân viên đứng xem cũng nhìn sang Dương Chấn.
Tất cả đều biết rằng chính vì Mễ Tuyết đã tiếp đón Dương Chấn mới có thể một bước trở thành tổng giám đốc kinh doanh của bất động sản Thành Mộng Hoan.
Cho dù họ đều biết rõ, khi Dương Chấn đến chỗ Mễ Tuyết mua nhà, hai người mới chỉ là lần đầu gặp mặt, nhưng trong lòng họ vẫn còn nghi ngờ.
“Bà muốn một triệu tệ?”
Dương Chấn đột nhiên hỏi.
Phạm Xuân Quyên nghe thấy Dương Chấn nói vậy thì lập tức trả lời: “Vừa rồi cậu mới đánh tôi, còn phải bồi thường tổn thất về mặt tinh thần nữa, một triệu tệ sao đủ?”
“Vậy bà muốn bao nhiêu?”
Dương Chấn lạnh lùng hỏi.
Phạm Xuân Quyên mắt chợt sáng lên, bà ta buột miệng nói: “Hai triệu tệ! Chỉ cần cậu đưa cho tôi hai triệu tệ, sau này Mễ Tuyết sẽ là người phụ nữ của cậu, cho dù làm bồ nhí của cậu thì tôi cũng không có bất cứ ý kiến gì”.
Dương Chấn nhướng mày: “Nếu bà còn dám tùy tiện sỉ nhục Mễ Tuyết, bây giờ tôi sẽ cho bảo vệ đuổi bà ra ngoài ngay!”
Lúc này Phạm Xuân Quyên mới vội im lặng.
Mễ Tuyết nghe thấy Dương Chấn nói vậy liền biết ngay Dương Chấn muốn làm gì, cô ta rối trí và vội nói: “Anh Chấn, chuyện này vốn không liên quan gì đến anh, anh đừng nhúng tay vào, tôi có thể xử lý được!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!