“Nói bừa?”
Người đàn ông trung niên tiến tới, ghé sát mặt vào, vẻ mặt khinh thường nói: “Mày cứ thử động vào một sợi lông của tao xem?”
“Bốp!”
Một tiếng tát tai chát chúa vang lên, người đàn ông trung niên đã lãnh trọn cái tát mạnh vào mặt.
Một bóng người ẩn hiện trong bóng tối đứng chắn trước mặt Dương Chấn, trên tay mang theo một con dao găm sáng lóe, nhìn người đàn ông trung niên với vẻ mặt sát khí: “Loại rác rưởi như ông cần gì Cậu Chấn phải tự mình ra tay chứ?”
Kể từ khi Mã Siêu bảo vệ Quan Duyệt và bị thương bởi cao thủ nhà họ Quan, Tiền Bưu đã thay thế Mã Siêu, luôn bí mật bảo vệ Quan Duyệt.
Nhìn thấy dáng vẻ kiêu căng hống hách của chú hai Quan Duyệt, ông ta đã sớm không nhịn được rồi.
“Ông, ông dám đánh tôi?”
Vẻ mặt bác hai của Quan Duyệt không thể tin được, khóe miệng còn vết máu, Tiền Bưu hoàn toàn không hề nương tay.
“Ông có biết tôi là ai không mà lại dám đánh tôi?”
“Tôi là Quan Hồng Vĩ của Vương tộc họ Quan, Quan Vương là bố của tôi, ông dám đánh tôi, có phải là chán sống rồi hay không?”
Quan Hồng Vĩ gầm lên.
Trong mấy người con trai của Quan Vương, Quan Hồng Vĩ đứng thứ hai, là Nhị vương tử danh xứng với thực của nhà họ Quan.
Vào ngày đầu tiên đến Yến Đô đã bị người ta tát vào mặt. Có thể tưởng tượng được ông ta đã tức giận như thế nào.
“Bốp!”
Tiền Bưu lại tát thêm cái nữa và lạnh lùng nói: “Tôi lại tát ông cái nữa đấy, ông có thể làm gì được tôi?”
Vua Bóng Đêm của biên giới phía Bắc đâu có coi Nhị vương tử của một Vương tộc ra gì chứ?
Hồi đó, rất nhiều Vương tử ở nước ngoài đều chết trong tay ông ta.
Trong mắt các chiến binh biên giới phía Bắc, ngoài Tướng quân ra, không ai đáng để họ phải sợ cả.
“Đồ khốn, ông lại còn dám đánh tôi nữa?”
Quan Hồng Vĩ vô cùng tức giận, quát những tên thị vệ nhà họ Quan mà ông ta mang theo: “Các người đều bị mù rồi sao? Các người không thấy là tôi bị đánh à? Ra tay giết chết ông ta cho tôi!”
Lúc này đám thị vệ của nhà họ Quan mới chợt hoàn hồn.
Bọn họ chưa từng thấy Quan Hồng Vĩ bị tát vào mặt, nhất thời hơi ngây ra nên mới chưa kịp định thần lại.
“Sư phụ, đừng mà!”
Thấy ân oán giữa hai bên càng ngày càng sâu, Quan Duyệt vội lên tiếng ngăn cản.
Mặc dù lần đầu tiên nhìn thấy Tiền Bưu, nhưng cô ta biết rằng người đàn ông trung niên cầm dao găm này chỉ nghe theo mệnh lệnh của Dương Chấn thôi.
“Quan Duyệt, không phải anh không muốn để mọi chuyện êm xuôi, mà là chú hai của em không chịu tha cho chúng ta”.
Dương Chấn lạnh lùng nói.
Trong khi nói, hai thị vệ mà Quan Hồng Vĩ mang theo đã lao về phía Tiền Bưu.
Trong giây tiếp theo, cơ thể của Tiền Bưu biến thành một dư ảnh và ngay lập tức biến mất tại chỗ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!