Nhân viên lễ tân lập tức hô lên.
Mấy bảo vệ mặc đồng phục lập tức xông đến, bao vây Dương Chấn và Mã Siêu lại.
Dương Chấn nhíu mày, ông Đỗ vừa giao tập đoàn Tân Thảo cho anh, anh không biết liên lạc với ai nên mới đích thân đến đây một chuyến.
Không ngờ, chẳng những chủ của tập đoàn như anh không gặp được tổng giám đốc, mà còn bị xem như người đến gây chuyện.
“Một đám mắt mù coi thường người khác, Anh Chấn đích thân đến đây là vinh hạnh của các người, không ngờ các người cũng dám ngăn cản, đúng là không biết sống chết”.
Mã Siêu cười lạnh.
Mã Siêu đang định nổi đóa thì bị Dương Chấn ngăn cản.
“Tôi là Dương Chấn – chủ tịch của tập đoàn Nhạn Chấn, các người gọi cho tổng giám đốc của các người đi, chắc chắn anh ta sẽ đích thân xuống gặp tôi”.
Dương Chấn bình tĩnh nói.
Dù sao đây cũng là doanh nghiệp mà anh định tặng cho Mã Siêu, nếu gây rối ở đây thì chẳng khác nào tự bôi tro trát trấu lên mặt mình cả.
“Chủ tịch của tập đoàn Nhạn Chấn?”
Nhân viên lễ tân cười lạnh: “Nếu anh là chủ tịch của tập đoàn Nhạn Chấn thì tôi chính là chủ tịch của tập đoàn Tân Thảo đấy”.
“Có chuyện gì vậy?”
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
“Thư ký Tinh, cô đến đúng lúc quá”.
Nhân viên lễ tân lập tức bước đến, nói với vẻ nịnh nọt: “Có hai thanh niên đòi gặp sếp Lưu nhưng chưa hẹn trước, còn nói mình là chủ tịch của tập đoàn Nhạn Chấn”.
“Dương Chấn!”
Lúc này thư ký Tinh mới thấy Dương Chấn, có vẻ rất kinh ngạc.
Dương Chấn cũng hơi bất ngờ khi gặp lại cô gái này.
Cô ta không phải ai khác, chính là bạn học cũ của anh. Hôm qua, khi Dương Chấn đến phòng sales của Thành Mộng Hoan để mua biệt thự cho Mã Siêu, cô ta vẫn là nhân viên sales ở đó.
Giờ mới một ngày, sao cô ta đã trở thành thư ký rồi?
“Sao cậu lại tới đây?”
Khi thấy Dương Chấn, Tiêu Chỉ Tinh hỏi với vẻ nghiền ngẫm.
“Tôi đến tìm tổng giám đốc của các cô”.
Dương Chấn nói: “Nếu cô là thư ký, chắc có thể liên lạc với anh ta nhỉ?”
Tiêu Chỉ Tinh mỉm cười lắc đầu: “Dương Chấn, có lẽ hôm nay cậu không gặp được sếp Lưu đâu”.
Dương Chấn nhíu mày.
“Vì sếp Lưu đã nói, trừ chủ tịch mới của tập đoàn Tân Thảo ra, anh ấy không tiếp ai cả, cậu nên rời đi thì hơn”.
Tiêu Chỉ Tinh nói với vẻ đắc ý.
Trông Tiêu Chỉ Tinh đúng kiểu tiểu nhân đắc chí.
Hôm qua, sau khi bị Thành Mộng Hoan đuổi việc vì Dương Chấn, cô ta lập tức bám víu được vào Lưu Kỳ vừa lên chức, trở thành thư ký của tổng giám đốc tập đoàn Tân Thảo.
Tuy nói là thư ký nhưng thật ra chỉ là đồ chơi của Lưu Kỳ mà thôi.