Sao cao thủ mạnh nhất nhà họ Tiết có thể là người lương thiện được?
Hơn nữa lão ta cũng không nói dối, với thân phận và thực lực của lão ta, cho dù lão ta giết Quan Hân thì cuối cùng chuyện này cũng không đi đến đâu cả.
Nhà họ Tiết và nhà họ Quan đều là Vương tộc, thực lực ngang nhau, nếu đánh nhau thì đôi bên đều sẽ bị tổn hại.
Hơn nữa lão ta là cao thủ của Vương tộc.
Nhà họ Quan cũng không thể bắt lão ta đền mạng đúng không?
Nếu họ cứ muốn ông Đỗ đền mạng, chỉ mình lão ta cũng có thể xới tung nhà họ Quan, đến khi đó tổn thất của nhà họ Quan sẽ càng lớn.
Quan Hân đang định chửi tiếp thì bị lão già nhà họ Quan che miệng.
“Cô chủ, cô nên im lặng thì hơn! Ông Đỗ nói không sai đâu, nếu ông ta giết cô, cô sẽ chết một cách uổng phí đấy”.
“Nếu cô cứ muốn hỗn láo với ông Đỗ tiếp thì tôi cũng chịu”.
“Tôi hy vọng cô hãy bình tĩnh lại, nếu cô vẫn định hỗn láo với ông Đỗ, tôi khuyên cô nên liên lạc với Quan Vương trước thì hơn”.
Lão già nhà họ Quan nói rồi bỏ tay xuống.
Tuy Quan Hân đã quen thói ngang ngược nhưng cũng không ngu, bằng không Quan Vương đã không cử cô ta đến Yến Đô rồi.
Lúc này cô ta đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nếu cao thủ mạnh nhất bên cạnh Tiết Vương muốn giết cô ta, cô ta sẽ chết uổng phí.
“Bốp!”
Quan Hân tát lão già nhà họ Quan rồi tức giận nói: “Nếu ông dám hỗn xược nữa, tôi sẽ giết ông!”
Tuy lão già nhà họ Quan có thể tránh nhưng lại không làm.
Lão ta biết Quan Hân vừa mới mất mặt trước Dương Chấn và ông Đỗ, không thể lấy lại thể diện được nên chỉ có thể trút giận lên lão ta mà thôi.
Ông Đỗ hừ lạnh: “Chủ Vương tộc như Quan Vương lại có đứa cháu gái hống hách thế này, đúng là đáng buồn thật đấy!”
Quan Hân cắn môi, không dám nói gì.
“Cậu không sao chứ?”
Ông Đỗ bước đến trước mặt Dương Chấn rồi hỏi.
Dương Chấn mỉm cười nghiền ngẫm: “Ông nghĩ tôi sẽ bị sao ư?”
Ông Đỗ cười khan: “Do tôi sơ suất rồi, ha ha!”
Khi thấy dáng vẻ khúm núm của ông Đỗ trước mặt Dương Chấn, lão già nhà họ Quan có vẻ rất kinh ngạc.
Nếu không biết thân phận của ông Đỗ, chắc chắn lão ta sẽ không tin ông Đỗ có quan hệ với Dương Chấn.
Hơn nữa với tình hình này, hình như ông Đỗ chủ động tới giúp Dương Chấn thì phải.
“Không sao thì tốt”.
Ông Đỗ mỉm cười, nhìn về phía Quan Hân, thái độ bỗng thay đổi hẳn. Lão ta híp mắt: “Tôi không quan tâm nhà họ Quan các người có ân oán gì với Cậu Chấn, nhưng hôm nay tôi nói rõ, ai dám đối đầu với Cậu Chấn thì cũng là kẻ địch của ông Đỗ này”.
Quan Hân cắn môi, hỏi: “Ông Đỗ, anh ta chỉ là chủ tịch của một doanh nghiệp ở Yến Đô mà thôi, còn ông là cao thủ mạnh nhất của nhà họ Tiết, sao ông phải giúp anh ta chứ?”
“Im miệng!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!