“Không ngờ đúng là con cóc ghẻ nhà cậu!”
Tiêu Chỉ Tinh cười nói.
Nghe vậy, Dương Chấn lập tức cau mày. Sao mình lại biến thành con cóc ghẻ?
Tần Y cũng cau mày, đang định nổi giận thì Tiêu Chỉ Tinh vội vàng che miệng nói: “Xin lỗi nhé, tôi lỡ lời. Cậu đừng so đo với tôi đấy”.
Nói lời xin lỗi nhưng thái độ không hề thành khẩn, nhất là ánh mắt cô ta nhìn Dương Chấn tràn đầy khinh bỉ.
Dường như rất xem thường người bạn học như Dương Chấn.
“Không sao!”
Dương Chấn lạnh lùng nói.
“Tính ra chúng ta đã không gặp nhau mười năm rồi nhỉ?”
Tiêu Chỉ Tinh khoanh tay trước ngực cười nói: “Tôi vẫn còn nhớ cậu từng viết thư tình cho tôi hồi cấp ba đấy”.
“Nhưng tôi không có hứng thú với cậu, còn đọc thư tình cậu viết cho mọi người nghe. Chính vì thế mọi người đều bảo cậu cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga”.
Tần Y không nghe nổi nữa, bỗng thân mật ôm cánh tay Dương Chấn, cười hỏi: “Ông xã, chắc lúc anh học cấp ba bị cận đến mức thường xuyên không nhìn rõ đồ vật phải không?”
Dương Chấn bị hành động lớn mật của Tần Y dọa giật nảy mình, chưa kịp phản ứng lại: “Không…”
Anh còn chưa nói hết câu đã thấy cánh tay đau nhói, bấy giờ mới nhận ra Tần Y đang cố ý.
“Sao em biết hay vậy? Đúng là lúc đó mắt anh không tốt, không nhìn rõ vật, còn không đeo kính”.
Dương Chấn đổi giọng, cười đáp.
“Em nói rồi mà, chồng em đẹp trai như vậy sao lại bị gọi là cóc ghẻ?”
Tần Y mỉm cười nhìn Tiêu Chỉ Tinh đang cau có, híp mắt nói: “Chị gái ơi, chị nói cấp ba chồng tôi viết thư tình cho chị, chắc chắn là vì mắt chồng tôi không tốt, chị đừng coi là thật nhé!”
Tiêu Chỉ Tinh đương nhiên nghe ra được Tần Y đang nói Dương Chấn mù mắt nên mới viết thư tình cho cô ta.
Dương Chấn cười khổ. Tuy Tiêu Chỉ Tinh cố tình nhắc tới chuyện này để sỉ nhục anh nhưng dù sao cũng đã xảy ra từ mười năm trước, anh lười so đo.
Đúng lúc này có một cặp vợ chồng trung niên mặc toàn đồ hiệu đi tới, nhìn là biết rất giàu có.
“Tôi phải đi tiếp khách rồi, không tán gẫu với cậu nữa”.
Tiêu Chỉ Tinh vội vàng chạy đi, trước khi đi còn nói: “Phải rồi, nể tình là bạn cũ tôi nhắc nhở cậu một câu, Thành Mộng Hoan chỉ bán biệt thự cao cấp, giá khởi điểm đều từ 500 triệu trở lên”.
“Nếu cậu muốn mua biệt thự cao tầng có giá mấy chục nghìn một mét vuông thì tới chỗ khác mà mua”.
Tiêu Chỉ Tinh không tin Dương Chấn có thể mua nhà của Thành Mộng Hoan. Lời nói giống như đang khuyên nhủ nhưng giọng điệu tràn đầy chế giễu.
“Anh rể, phải công nhận khi xưa mắt anh kém thật đấy. Loại phụ nữ rác rưởi này mà anh cũng thích nổi”.
Sau khi Tiêu Chỉ Tinh rời đi, Tần Y thẳng thắn chê bai.
Dương Chấn bất lực lắc đầu: “Em tưởng anh tỏ tình với cô ta thật à?”
“Chẳng lẽ còn có ẩn tình gì khác sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!