Dương Chấn bất đắc dĩ nở nụ cười: “Anh đoán đúng rồi, tôi chính là chủ tịch của tập đoàn Nhạn Chấn”.
“Chém đi! Mày chém tiếp đi!”
Ngô Thiên Hữu không thèm tin tưởng: “Sao mày không nói nhà họ Tôn cũng không động đến mày được đi?”
Dương Chấn gật đầu đáp: “Nhà họ Tôn thực sự không làm gì được tôi. Dù là Tôn Húc chủ nhà họ Tôn gặp tôi cũng phải quỳ xuống xin tha”.
“Mày câm mồm lại đi!”
Ngô Thiên Hữu không nghe nổi nữa, nổi giận gào lên: “Tao biết mày chỉ là một thằng nghèo kiết xác, có ép đến mấy cũng không lấy ra được bao nhiêu đồng”.
“Nhưng không sao, ả đàn bà của mày Hạ Hà sắp hot rồi. Đợi quay xong bộ phim này, có lẽ cô ta có thể leo lên được nghệ sĩ tuyến một rồi. Một năm kiếm được mấy trăm triệu dễ như trở bàn tay”.
“Mày không có tiền có thể xin Hạ Hà. Hôm nay mày nhất định phải bồi thường cho tao năm mươi triệu. Nếu không tao sẽ giết chết lũ chúng mày”.
Dương Chấn vốn còn định đùa giỡn Ngô Thiên Hữu, nhưng nghe thấy anh ta uy hiếp mình, sắc mặt lập tức sa sầm.
“Anh uy hiếp tôi à?”
Dương Chấn híp mắt hỏi.
Ngô Thiên Hữu hừ lạnh nói: “Uy hiếp mày thì sao? Tao mất tất cả vì mày, muốn mày bồi thường năm mươi triệu cũng không được à?”
Dương Chấn lắc đầu: “Anh có thể đòi bồi thường nhưng không được uy hiếp. Với tôi hiện giờ anh chỉ là một con chó dại, cút đi thì thôi, nhưng nếu muốn cắn càn, tôi sẽ khiến anh thảm hại hơn nữa”.
“Mày diễn đến nghiện rồi à? Khiến tao thảm hại hơn? Dựa vào đâu? Dựa vào cái mồm của mày hả?”
Ngô Thiên Hữu cười lạnh: “Tao nói cho mày biết, lúc trước tao và chị họ có chút hiểu lầm nên lúc gọi điện chị ấy mới không nhận ra tao”.
“Nhưng bây giờ bọn tao đã nhận nhau rồi. Chị ấy nói sau này sẽ che chở cho tao ở Yến Đô, kẻ nào dám động đến tao chính là đắc tội chị ấy. Nếu hôm nay mày không bồi thường cho tao năm mươi triệu, dù tao có tha cho mày, chị họ tao cũng sẽ không để yên”.
Dương Chấn thờ ơ nói: “Được, nếu chị họ anh lợi hại như vậy cứ bảo cô ta tới gặp tôi đi”.
Dứt lời, anh quay lưng rời đi, được vài bước lại dừng lại nói tiếp: “Phải rồi, anh có thể nói cho chị họ anh biết, tôi là Dương Chấn, chủ tịch tập đoàn Nhạn Chấn. Nếu cô ta muốn tìm tôi gây chuyện có thể tới Nhạn Chấn”.
Lần này, anh rời đi thẳng.
“Mày đứng lại ngay cho tao!”
Khó khăn lắm Ngô Thiên Hữu mới tìm được Dương Chấn, sao có thể dễ dàng bỏ qua?
Anh ta nổi giận hét ầm lên, đuổi theo túm lấy cánh tay Dương Chấn.
“Hôm nay mày không bồi thường cho tao thì không thể rời đi!”, Ngô Thiên Phù giận dữ quát.
Dương Chấn nheo mắt hỏi: “Anh thực sự không chịu để tôi đi hả?”
“Nói nhảm nhiều thế? Mau đưa tiền đây!”, Ngô Thiên Hữu vô lại nói.
Dương Chấn khẽ nhếch môi, bỗng nhiên dùng sức rút cánh tay đang bị Ngô Thiên Hữu túm lấy.
Ngay sau đó giơ tay lên mặt anh ta.
Khẩu trang và mũ lưỡi trai của Ngô Thiên Hữu đều bị anh giật ra, để lộ cả khuôn mặt.
“Anh ta chính là gã bại hoại bị cấm sóng toàn mạng, Ngô Thiên Hữu kìa!”
“Vãi chưởng! Đúng là anh ta rồi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!