CHƯƠNG 649: PHẾ ĐI VÕ CÔNG CỦA TÔI
“Tôi đi với cậu!”
Hàn Khiếu Thiên lập tức đứng lên.
Dương Chấn muốn rời đi, còn hỏi bọn họ ai đi cùng mình không, hiển nhiên là đang có ý cho những chủ gia tộc này một cơ hội.
Nếu lần này họ lại bỏ lỡ, e rằng kiếp này không có hy vọng dính dáng đến Dương Chấn nữa.
Ngay sau đó Quan Tôn Sắc cũng đứng lên: “Tôi cũng đi cùng cậu!”
Mặc dù Quan Tôn Sắc sợ hãi, nhưng ông ta biết Dương Chấn lâu như vậy rồi, chưa bao giờ thấy Dương Chấn thất bại bao giờ.
Vì vậy nếu anh đã hỏi ai muốn đi với anh thì chắc chắn có thể đưa được những người bằng lòng theo anh rời khỏi đây.
Ba người đứng đầu gia tộc còn lại là Tô Thanh Sơn và chủ nhà họ Khổng cùng chủ nhà họ Đặng.
Chủ nhà họ Đặng và họ Khổng thì cũng đã đành, họ chưa từng qua lại với Dương Chấn mà chỉ là từng tận mắt nhìn thấy võ công khủng khiếp của Dương Chấn thôi.
Nhưng chỉ dựa vào thực lực và Dương Chấn thể hiện ra, theo như họ thấy, chống đối với nhà họ Tiết chẳng khác nào tự tìm cái chết.
Vì vậy, họ không định rời đi với Dương Chấn.
Chỉ có Tô Thanh Sơn đang ra sức đấu tranh.
Lúc trước ông ta đã bỏ qua một cơ hội kết giao với Dương Chấn rồi, nếu lần này lại bỏ lỡ, thì kiếp này đừng nghĩ tới chuyện kết thân với Dương Chấn nữa.
“Tôi cũng sẽ đi cùng cậu!”
Tô Thanh Sơn do dự vài giây, cuối cùng cũng hạ quyết tâm đứng lên trước đám đông.
Hàn Khiếu Thiên và Quan Tôn Sắc đều cảm thấy hơi bất ngờ, Dương Chấn cũng liếc mắt nhìn ông ta một cái.
Sắc mặt của Tiết Nguyên Bá đã trở nên vô cùng u ám, sự tức giận khiến ông ta muốn xé xác Dương Chấn thành từng mảnh ngay lập tức.
“Cậu nhóc, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, cậu…”
Tiết Nguyên Bá vẫn muốn Dương Chấn gia nhập nhà họ Tiết, nhưng ông ta chưa kịp nói xong thì đã bị Dương Chấn cắt ngang: “Tôi có thể cho ông một cơ hội để đi theo tôi, chỉ cần ông đồng ý, ông sẽ là gia chủ tương lai của Hoàng tộc nhà họ Tiết.”
Nhà họ Tiết là Vương tộc, Dương Chấn lại nói là Hoàng tộc nhà họ Tiết, ý tứ rất rõ ràng, đó chính là anh sẽ giúp nhà họ Tiết có thể quay trở lại với vị trí Hoàng tộc.
Tất nhiên Tiết Nguyên Bá hiểu điều này, nhưng làm sao ông ta có thể tin được lời nói của một thanh niên chỉ mới hai mươi bảy tuổi?
“Cậu như thế này là đang tìm cái chết đó!”
Tiết Nguyên Bá cảm thấy rằng Dương Chấn đang xúc phạm mình, ông ta lập tức vô cùng tức giận.
Dương Chấn hờ hững liếc nhìn Tiết Nguyên Bá, sau đó quay người định rời đi.
Hàn Khiếu Thiên, Quan Tôn Sắc và Tô Thanh Sơn cũng vội vàng đứng dậy đi theo.
“Không được sự cho phép của tôi, ai có thể rời đi được?”
Tiết Nguyên Bá tức giận hét lên, cao thủ của nhà họ Tiết phía sau ông ta lập tức đứng chặn trước mặt Dương Chấn như bóng ma.
“Hoặc là cút đi! Hoặc là chết!”
Dương Chấn nhìn về phía cao thủ nhà họ Tiết, lạnh lùng nói.
“To mồm thật đấy! Thứ mà Tiết Nguyên Bá tôi không có được thì chỉ có thể hủy hoại thôi!”
Tiết Nguyên Bá cười khẩy, ra lệnh: “Mông Đan, đánh tàn phế thằng nhóc này cho tôi trước.”
Tiết Nguyên Bá vừa tỏ ra ưu ái Dương Chấn chợt thay đổi sắc mặt, muốn phế Dương Chấn.
Đối với người luyện võ, bị phế đi tu vi thật sự sống không bằng chết.
Chỉ vì Tiết Nguyên Bá đã nhắm trúng tài năng của Dương Chấn mà Dương Chấn lại không muốn theo ông ta, cho nên ông ta muốn phế anh, điều này cho thấy Tiết Nguyên Bá là người ngang ngược như thế nào.
Hàn Khiếu Thiên biết thân phận của Dương Chấn nên không hề sợ hãi, ông ta chỉ cười giễu cợt nói: “Không tự lượng sức mình!”
Hai người Quan Tôn Sắc và Tô Thanh Sơn ở bên cạnh Hàn Khiếu Thiên nghe thấy ông ta nói như vậy thì đều hoảng hồn.
Tiết Nguyên Bá rất có thể trở thành gia chủ của Vương tộc nhà họ Tiết trong tương lai, tại sao Hàn Khiếu Thiên lại cho rằng Tiết Nguyên Bá đang không tự lượng sức mình trước mặt Dương Chấn chứ?
“Tiếp chiêu đi!”
Mông Đan hét lên, giẫm mạnh chân xuống đất, mượn đà bật lên, lao về phía Dương Chấn.
Dương Chấn vẫn đứng tại chỗ, anh thậm chí còn không có ý định né tránh.
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Tiết Khải lộ vẻ chế nhạo: “Hóa ra là một thằng ngu. Thực lực của Mông Đan ở nhà họ Tiết có thể xếp vào top năm, vậy mà anh lại không biết tránh né, không phải đang tự tìm đường chết thì là gì đây?”
Tuy nhiên vào lúc anh ta vừa mới dứt lời, Mông Đan đã xông tới trước mặt Dương Chấn, giơ tay tung ra một đấm nhắm về phía ngực Dương Chấn.
“Bap!”
Thoạt nhìn nắm đấm của Mông Đan dường như sắp đánh trúng ngực của Dương Chấn đến nơi rồi, nhưng chính vào thời điểm quan trọng này, Dương Chấn đột nhiên duỗi một cánh tay ra, nắm lấy cổ tay đang đấm tới Mông Đan.
“Cái gì?”
“Sao có thể như vậy được?”
Tiết Nguyên Bá và Tiết Khải nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của họ đột nhiên thay đổi, giật mình kêu lên.
Còn Mông Đan đột nhiên bị Dương Chấn nắm chặt cổ tay càng sợ hãi khôn cùng.
Anh ta là người rõ nhất cú đấm vừa rồi mình đã dùng sức lực lớn đến như thế nào. Cho dù là một con sư tử mạnh mẽ cũng sẽ bị nắm đấm đó đánh chết.
Tuy nhiên lúc này anh ta lại bị Dương Chấn nắm lấy cổ tay.
Mấu chốt là nắm đấm của anh ta đã chạm vào quần áo của Dương Chấn rồi.
Nếu nói đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên, Mông Đan tuyệt đối không tin.
Có nghĩa là, Dương Chấn đã cố tình ra tay vào lúc nắm đấm của anh ta sắp chạm vào quần áo của anh.
Khả năng khống chế mạnh mẽ như vậy, cho dù là người mạnh nhất nhà họ Tiết cũng chưa chắc đã có được?
Mông Đan cố gắng thoát khỏi tay của Dương Chấn, nhưng anh ta hoảng sợ phát hiện bàn tay của Dương Chấn giống như một cái gọng kìm giữ chặt lấy cổ tay mình, không thể nào thoát ra được.
Không chỉ nhãn lực, mà cả tốc độ phản ứng cùng thực lực tuyệt đối đều khiến Mông Đan cảm thấy bất lực.
“Đây là sức mạnh của cao thủ hàng đầu nhà họ Tiết sao?”
Dương Chấn cười mỉa mai, châm chọc nói với Tiết Nguyên Bá.
Tiết Nguyên Bá sững sờ, cực kỳ kinh ngạc, lúc này ông ta mới chợt nhận ra mình đã hoàn toàn nhìn lầm người rồi.
Dương Chấn mới hai mươi bảy tuổi đã sở hữu sức mạnh đáng sợ như vậy, nếu cho anh thêm mười năm nữa, liệu anh sẽ mạnh đến mức nào đây?
Cho dù là cao thủ số một nhà họ Tiết, lúc đó cũng không phải là đối thủ của Dương Chấn?
Dù thêm mười năm nữa, Dương Chấn vẫn chỉ mới ba mươi tám tuổi thôi, còn cao thủ số một nhà họ Tiết đã là một cao thủ hàng đầu đắm chìm vào võ đạo ban năm chục năm rồi.
Nếu xét về thiên phú võ đaọ, Dương Chấn có thể bỏ xa cao thủ số một nhà họ Tiết cả mười con phố.
“Buông ra!”
Mông Đan nghiến răng nghiến lợi nói.
Anh ta cố gắng thoát ra nhưng không được, khi anh ta cố gắng tấn công Dương Chấn bằng tay khác của mình, cánh tay đó lại bị Dương Chấn bắt được.
Anh ta lại cố gắng dùng hai chân tấn công Dương Chấn, nhưng lại bị Dương Chấn dùng chân đánh lùi.
Chỉ trong vài chục giây, Mông Đan đã dốc hết sức lực nhưng vẫn không gây được thương tích gì cho Dương Chấn, ngược lại tay chân còn trở nên tê dại.
“Rắc!”
Ngay khi Mông Đan vừa dứt lời, một âm thanh xương gãy lanh lảnh đột nhiên vang lên.