CHƯƠNG 584: TAI HỌA CỦA NHÀ HỌ TỐNG
“Cậu Dương chúng tôi bàn bạc xong rồi!”
Tống Hoa Nghĩa gọi điện cho Dương Chấn.
“Được!”
Dương Chấn chỉ nói một chữ.
Thoáng chốc cửa phòng làm việc được đẩy ra, Dương Chấn và Lạc Khải bước vào.
“Cậu Dương, chỉ cần cậu đồng ý với chúng tôi một chuyện thì từ nay về sau mạng của chúng tôi đều thuộc về cậu.” Tống Hoa Nghĩa nghiêm túc nói với Dương Chấn.
Dương Chấn thấy rất rõ ràng khi Tống Hoa Nghĩa nói ra câu này, trong mắt ngập tràn chờ mong, dường như có hơi sốt sắng.
Không chỉ có Tống Hoa Nghĩa mà Lý Hiền Thanh và Tống Hồng Liên cũng vậy.
“Được, tôi đồng ý với các người!”
Dương Chấn đã đoán được Tống Hoa Nghĩa muốn bàn được điều kiện gì từ trước rồi.
Thấy Dương Chấn chưa hỏi điều kiện gì đã vội đồng ý, một nhà ba người đều ngạc nhiên. Tống Hồng Liên nghi ngờ hỏi: “Anh Dương, anh có muốn biết yêu cầu của chúng tôi không?”
Dương Chấn khẽ mỉm cười: “Chỉ tha cho nhà họ Tống mà thôi, việc nhỏ ấy mà!”
Mấy người kia ngây ra một hồi, vẫn là Lý Hiền Thanh tỉnh táo lại trước nói: “Vậy thì cảm ơn chủ tịch Dương! Sau này cậu có sắp xếp gì, xin cứ dặn dò.”
Lý Hiền Thanh phản ứng rất nhanh, thậm chí thay đổi cả cách gọi Dương Chấn, trước kia là cậu Dương, bây giờ lại gọi thành chủ tịch Dương, điều này đã tỏ rõ thái độ của bà ta.
“Chủ tịch Lạc, những việc còn lại giao cho ông sắp xếp!” Dương Chấn dặn dò nói.
“Vâng, chủ tịch!”
Lạc Khải vội vàng cung kính nói, đồng thời trong lòng cùng vô cùng kích động. Dương Chấn bảo ông ta sắp xếp công việc cho đám người Lý Hiền Thanh, đây cũng là để cho Lý Hiền Thanh hiểu rõ long tin của Dương Chấn đối với ông ta.
Ba người này đều là những người xuất thân từ Yên Đô Bát Môn, nhất là Tống Hoa Nghĩa, còn là dòng chính của nhà họ Tống.
Nếu không vì nhà họ Tống chèn ép thì hắn ta rất có khả năng trở thành ông chủ của nhà họ Tống trong tương lai.
Nhưng bây giờ người có thân phận như vậy lại làm việc dưới quyền của ông ta.
Dương Chấn nói xong thì quay người rời đi.
Thoáng chốc trong phòng làm việc chỉ còn lại Lạc Khải và đám người Lý Hiền Thanh.
“Chủ tịch Lạc, sau này nhờ anh giúp đỡ nhiều hơn!”
Lý Hiền Thanh cũng hiểu rõ dụng ý của Dương Chấn, mỉm cười cố hạ thấp bản thân.
Tống Hoa Nghĩa và Tống Hồng Liên cũng vậy: “Sau này làm phiền chủ tịch Lạc rồi!”
“Không cần đợi lâu các người nhất định sẽ cảm thấy tự hào vì quyết định hôm nay!”
Lạc Khải mỉm cười, hơi cảm thán nói.
Lời này của Lạc Khải khiến đám người Lý Hiền Thanh kinh ngạc.
Nếu chính miệng Dương Chấn nói ra câu này thì có lẽ bọn họ sẽ cho rằng anh quá tự cao tự đại, nhưng câu nói này lại xuất phát từ Lạc Khải, nên chỉ càng khiến bọn họ tin rằng bối cảnh của Dương Chấn rất lớn.
“Chủ tịch Lạc, không hay rồi người của nhà họ Tống đến đây nói là đến trả thù chủ tịch Dương!”
Đúng lúc này thư ký hoảng hốt chạy nhanh vào phòng làm việc, thấp thỏm nói.
Nghe vậy cả nhà Lý Hiền Thanh giật nảy mình, quả nhiên người nhà họ Tống muốn tìm Dương Chấn trả thù.
“Sợ cái gì?”
Lạc Khải cau mày: “Nhà họ Tống thì thế nào? Dù Yên Đô Bát Môn có liên thủ lại, có chủ tịch ở đây ai dám làm càn?”
Tống Hoa Nghĩa là Lý Hiền Thanh nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự nghi ngờ trong mắt đối phương.
Lời của Lạc Khải chẳng khác nào gián tiếp nói cho bọn họ biết, bối cảnh của Dương Chấn cực kỳ mạnh mẽ.
Nếu để Lạc Khải biết được suy nghĩ của nhà này chắc chắn ông ta sẽ hét lên oan uổng, bởi lẽ không phải ông ta cố ý khoe khoang mà sự thật vốn là như vậy.
“Mẹ, con ra ngoài xem sao trước đã. Mẹ và em Liên đừng ra.” Tống Hoa Nghĩa hơi lo lắng nói.
Hắn ta nói xong vội xoay người rời đi.
Lạc Khải cũng không hề lo lắng, Dương Chấn vẫn còn ở tập đoàn Nhạn Chấn, chắc chắn sẽ không sao.
“Bà Lý, bây giờ chúng ta sẽ bàn công việc nhé!” Lạc Khải cười nói.
Lý Hiền Thanh vội vàng nói: “Sau này chủ tịch Lạc gọi tên tôi là được rồi.”
Cùng lúc đó, dưới đại sảnh lầu một của tập đoàn Nhạn Chấn đã có mười mấy bảo vệ đã bị đánh ngã.
Tống Hoa Vĩ đứng ngay giữa đại sảnh, hai bên anh ta là hai cao thủ nhà họ Tống, ngoài hai người này ra, sau lưng anh ta vẫn còn sáu người, tất cả đều là cao thủ đỉnh của nhà họ Tống.
“Bảo chủ tịch các người mau lăn ra đây, nếu không tôi sẽ đập nát tập đoàn Nhạn Chấn!”
Tống Hoa Vĩ phách lối nói.
Có cao thủ đỉnh của gia tộc ở đây anh ta không cần sợ, chỉ muốn mau mau gặp mặt Dương Chấn, sau đó phế bỏ tay chân của anh rồi dẫn về nhà họ Tống.
Nhân viên trong đại sảnh đều hoảng sợ.
“Tống Hoa Vĩ, anh đang làm gì?”
Đúng lúc này một giọng nói cực kỳ giận dữ bỗng vang lên, Tống Hoa Nghĩa tức giận đùng đùng bước tới.
Khi Tống Hoa Vĩ thấy Tống Hoa Nghĩa thì lập tức sửng sốt: “Sao mày lại ở đây?”
Nhưng vừa hỏi xong anh ta đã biết câu trả lời.
Không chờ Tống Hoa Nghĩa trả lời, anh ta đã cười khinh khỉnh nói: “Tôi tự hỏi tại sao các người lại rời khỏi nhà họ Tống nhanh như vậy, thì ra là đến tập đoàn Nhạn Chấn. Sao nào? Sau khi bị nhà họ Tống đuổi ra khỏi gia tộc, nên định dựa dẫm tên Dương Chấn kia, làm con chó bên cạnh nó à?”
“Anh câm miệng cho tôi!”
Tống Hoa Nghĩa thẹn quá thành giận. Nếu không vì bảo vệ nhà họ Tống thì lúc này hắn ta đã bỏ mặt Dương Chấn tiêu diệt nhà họ Tống luôn cho rồi.
Những người vây xem xung quanh cũng ngạc nhiên tột độ.
“Không ngờ người trẻ tuổi này lại là Tống Hoa Nghĩa, đã vậy còn bị đuổi ra khỏi nhà họ Tống nữa?”
“Cậu cả nhà Tống – Tống Hoa Vĩ dẫn người xông vào tập đoàn Nhạn Chấn, lẽ nào Tống Hoa Nghĩa thật sự gia nhập tập đoàn Nhạn Chấn sao?”
“Tống Hoa Nghĩa là cậu hai nhà họ Tống, dù bị đuổi khỏi gia tộc cũng không đến nỗi đến làm việc cho tập đoàn Nhạn Chấn chứ?”
…
Người chung quanh bàn tán sôi nổi, tuy bọn họ là nhân viên của tập đoàn Nhạn Chấn nhưng trong suy nghĩ của bọn họ tập đoàn Nhạn Chấn chỉ là hạt cát so với nhà họ Tống một trong những gia tộc hàng đầu của Yên Đô Bát Môn.
“Tống Hoa Nghĩa, mày đến đây đúng lúc lắm. Chắc chắn mày có cách liên lạc với Dương Chấn, mày mau kêu nó ra đây, ông nội bảo tao đánh gãy tay chân của nó, sau đó dẫn nó đến nhà họ Tống chịu phạt.”
Tống Hoa Nghĩa ngạo nghễ nói.
“Tống Hoa Vĩ tôi khuyên anh mau dẫn người rời khỏi nơi này bằng không nhà họ Tống sẽ gặp họa ngập đầu, anh sẽ trở thành tội nhân không thể tha thứ của nhà họ Tống!”
Tống Hoa Nghĩa hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bản thân bình tĩnh.
Tuy Dương Chấn đã đồng ý bỏ qua cho nhà họ Tống nhưng cũng không thể bảo đảm nhà họ Tống sẽ chạm đến điểm mấu chốt của anh, từ đó mang đến tai họa ngập đầu cho bọn họ.
“Ha ha ha…”
Tống Hoa Vĩ lập tức cười như điên: “Tống Hoa Nghĩa mày đang uy hiếp tao sao? Chỉ bằng Dương Chấn cũng có thể khiến nhà họ Tống gặp phải tai họa ngập đầu à?”
“Rốt cuộc phải làm thế nào anh mới chịu rời đi?” Tống Hoa Nghĩa hơi mất kiên nhẫn, gằn giọng nói.
Tống Hoa Nghĩa cười khinh: “Chẳng lẽ tao vẫn chưa nói rõ sao? Bảo Dương Chấn cút ra đây, sau khi tao phế nó xong sẽ dẫn nó về nhà họ Tống.”
“Xem ra tôi đã tốn công vô ích!” Tống Hoa Nghĩa bỗng cười tự giễu.
Lẽ ra hắn ta phải sớm nghĩ tới với sự kiêu ngạo của nhà họ Tống, dù hắn ta có nói cho bọn họ biết suy đoán của hắn ta về thân phận của Dương Chấn thì bọn họ cũng sẽ không bỏ qua như vậy, Cùng lúc đó trong biệt thự của nhà họ Tống.
Bên trong biệt thự của gia chủ Tống Thanh Sơn, lão ta đang ngồi nhàn nhã trên ghế mây, trên màn hình ti vi khổng lồ trong biệt thự vẫn đang chiếu hí khúc.
Lão ta thoải mái dựa lưng vào ghế mây.
Tống Thanh Sơn thích nhất là nghe hí khúc. Bây giờ lão ta đã già, cũng đã buông bỏ bớt quyền lực trong tay, nghỉ ngơi thảnh thơi.
“Gia chủ, không xong rồi. Vũ Văn Cao Dương dẫn người tới, nói nhà họ Tống ra tay với con trai ông ta, muốn chúng ta giải thích rõ ràng với bọn họ!”
Bỗng nhiên, một bóng người hớt hơ hớt hải chạy vào biệt thự của Tống Thanh Sơn, trên mặt ngập tràn lo lắng nói.
“Đồ khốn kiếp, ai bảo mày xông vào đây? Không phải Vũ Văn Cao Dương dẫn người tới nhà họ Tống sao? Có gì phải sợ?”
Tống Thanh Sơn giận dữ quát.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!