Đối mặt với những lời ngông cuồng của Bạch Ưng, Dương Chấn vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, không hề đáp lại.
Trong lòng anh chỉ khẽ nhếch môi cười khẩy. Sự ngạo mạn của Bạch Ưng quả thật vượt ngoài sức tưởng tượng của Dương Chấn, ngay cả lúc này còn dám nổi lòng tham với linh đan cứu người trong tay anh.
Muốn ép Dương Chấn giao đồ của mình ra? Loại người như vậy, Dương Chấn xưa nay chưa từng nương tay.
Huống chi, kẻ trước mắt lại chính là hung thủ giết chết vô số anh em của anh. Nếu anh đến muộn thêm một bước, e rằng cả bọn Ngô Hùng Bá anh cũng đã không cứu nổi.
Với loại kẻ thù như thế, Dương Chấn tuyệt đối sẽ không nương tay.
Ngay từ khoảnh khắc anh xuất hiện nơi này, đã định sẵn một điều – mạng của Bạch Ưng, chắc chắn phải chôn vùi tại đây!
Cho dù hôm nay có thần tiên hạ phàm cầu xin cho anh ta, cũng không thể ngăn nổi quyết tâm giết Bạch Ưng trong lòng Dương Chấn.
Cao Chính Xương thấy Dương Chấn không đáp lời, lập tức nhảy ra hô lớn: “Thằng nhãi! Bạch Ưng đại nhân đang nói chuyện với mày đấy, mày điếc à? Mau giao linh đan ra, rồi quỳ xuống cầu xin tha thứ đi!”
Ánh mắt Dương Chấn đột nhiên xoáy thẳng về phía Cao Chính Xương.
Người mà Dương Chấn hận nhất trong lòng, chính là ông ta.
Bởi vì mọi thảm kịch hôm nay đều bắt nguồn từ tên cặn bã này.
Nếu không nhờ bản thân phúc lớn mạng lớn, Dương Chấn đã sớm chết trong tay ông ta ở trận chiến năm đó. Mà thành Bạch Hổ biến thành phế tích, cũng hoàn toàn do Cao Chính Xương mà ra.
Bị ánh mắt của Dương Chấn khóa chặt, Cao Chính Xương lập tức run bần bật, mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa, không còn dám nhìn thẳng, cúi đầu xuống theo bản năng.
Trong lòng ông ta thầm run sợ: “Ánh mắt của thằng nhãi này thật khủng khiếp! Sao mình lại có cảm giác như cậu ta mạnh hơn trước rất nhiều? Rõ ràng trước kia cậu ta đã trọng thương, dù không chết cũng phải phế đi mới đúng. Làm sao có thể trong thời gian ngắn đã hồi phục, thậm chí còn đáng sợ hơn?”
“Rốt cuộc tên này là quái thai gì? Vậy mà vẫn không chết, chẳng lẽ phía sau cậu ta còn có thế lực khủng bố nào đang ngấm ngầm bảo vệ?”
Trong lòng, Cao Chính Xương âm thầm suy đoán, ông ta thật sự không hiểu nổi tại sao Dương Chấn lại có thể mạnh mẽ đến vậy. Không chết thì thôi, thế mà còn có thể trở về đầy khí thế.
“Quỳ xuống!”
Đúng lúc ông ta đang ngẩn người suy nghĩ, giọng nói lạnh như băng của Dương Chấn vang lên.
Ngay khi tiếng quát dứt, liền truyền đến một tiếng động nặng nề:
“Phịch!”
Người quỳ xuống, chính là Cao Chính Xương!
Đến cả bản thân ông ta cũng không kịp phản ứng. Trong khi còn đang mải suy nghĩ, thì bị một luồng khí thế khủng bố ập đến, toàn bộ sức lực trong cơ thể lập tức bị rút sạch, thân thể mất khống chế, bị ép quỳ gục xuống đất.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!