Cao Chính Xương không khỏi nhíu mày, ông ta vô cùng lo lắng rằng Bạch Ưng thật sự sẽ cho đám người này một con đường sống.
Một khi bọn họ còn sống, thì đối với Cao Chính Xương ông ta chắc chắn sẽ là một mối hiểm họa khổng lồ, lúc nào cũng có thể uy hiếp đến tính mạng của ông ta.
Dù sao, Bạch Ưng chỉ cần giúp ông ta giải quyết xong Dương Chấn là sẽ không giúp thêm lần nào nữa.
Hiện tại, phủ thành chủ thành Huyền Vũ của ông ta cũng đã bị hủy diệt, số cường giả còn sót lại trong phủ gần như chẳng còn mấy ai, hơn nữa trong trận đại chiến trước đó còn bị đám người Ngô Hùng Bá đánh trọng thương.
Điều này khiến cho bên cạnh Cao Chính Xương giờ đây không còn lấy một cường giả nào có thể dựa vào, bản thân ông ta cũng không đủ sức đối kháng với đám võ giả này.
Nhưng đám võ giả này, hiển nhiên cũng chẳng nể mặt Bạch Ưng.
Trong mắt bọn họ tuy có sự kiêng kỵ đối với Bạch Ưng, nhưng miệng lưỡi vẫn kiêu ngạo, thái độ kiên quyết, phản kích lại: “Bạch Ưng, cậu tính là cái thá gì? So với chủ nhân của chúng tôi, cậu còn kém xa vạn dặm! Đừng nói là so sánh, ngay cả tư cách xách giày cho chủ nhân chúng tôi, cậu cũng không có!”
“Cậu với Cao Chính Xương chẳng khác gì nhau, hôm nay đều sẽ bị chúng tôi giải quyết! Vì vậy bớt hống hách trước mặt chúng tôi đi, chúng tôi không sợ đâu!”
“Trong trung giới cổ võ này, e rằng chỉ có con chó Cao Chính Xương mới chịu vẫy đuôi trước mặt cậu thôi!”
Nghe những lời này, sắc mặt Bạch Ưng càng lúc càng lạnh giá.
Ngay giây sau, Bạch Ưng bất ngờ vung tay, trực tiếp đánh ra một luồng linh khí, linh khí ấy tựa như mũi tên sắc bén, trong nháy mắt bắn trúng ngay kẻ vừa mở miệng.
Ngay lập tức, cơ thể võ giả kia nổ tung, hóa thành một đám sương máu.
Máu tươi đỏ thẫm bắn tung tóe khắp người bọn họ.
Ngay cả Cao Chính Xương cũng bị bắn đầy mặt máu, ông ta hoảng sợ cực độ, theo bản năng lùi lại mấy bước, xưa nay nào từng chứng kiến trận thế kinh hoàng như vậy.
Ngay lúc này, Cao Chính Xương mới thực sự nhận thức được sự cường thế của Bạch Ưng.
Những tông chủ cường giả khác cũng đều hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy.
Nhưng kẻ khiếp sợ nhất vẫn là đám võ giả kia.
Nhìn thấy đồng bọn chết thảm, bọn họ tự nhiên có thể tưởng tượng rằng, người tiếp theo chết như vậy chắc chắn sẽ là chính mình.
Nếu như bọn họ chỉ đơn giản đi theo Mã Thế Long hay một cường giả nào khác, thì tuyệt đối không dám tới khiêu khích Bạch Ưng.
Thậm chí ngay cả dũng khí để đến cũng không có, chứ đừng nói là nhiều lần liều mạng khiêu khích như thế.
Thế nhưng, bọn họ rất rõ ràng, chủ nhân mới đứng sau lưng bọn họ hiện giờ, chính là Dương Chấn – thanh niên từng giống như một vị thần trong truyền thuyết ở trung giới cổ
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!