Cao Chính Xương lập tức phẫn nộ vô cùng, rõ ràng đám người này đang khiêu khích sự nhẫn nại của ông ta. “Đồ khốn, các người là đang tìm cái chết! Tôi ngược lại muốn xem, các người rốt cuộc mạnh đến mức nào!”
“Trước khi cái tên rùa rụt cổ đứng sau lưng các người ló mặt, chúng tôi nhất định sẽ giết sạch các người trước!”
“Từ cái khoảnh khắc các người dám bất kính với ngài Bạch Ưng, đã có nghĩa là các người phải bị diệt rồi! Ngài Bạch Ưng cao quý đến mức nào, há lại để lũ kiến hôi như các người khiêu khích?”
Ngay sau đó, Cao Chính Xương vung tay ra lệnh, tất cả cường giả có mặt liền xông lên tấn công đám võ giả kia.
Dù sao thì Bạch Ưng chưa ra tay ngay, Cao Chính Xương cũng cần phải thể hiện một chút. Theo ông ta, khi ông ta không chống đỡ nổi đám cường giả này, Bạch Ưng sẽ xuất
thú.
Nhưng đám cường giả kia lại cực kỳ hung hãn, nhìn bề ngoài tu vi không mạnh lắm, nhưng sức mạnh bùng phát ra thì kinh khủng vô cùng. Hiển nhiên là bọn họ đã thi triển bí thuật, hoặc nuốt vào loại đan dược thần kỳ nào đó để tăng cường thực lực.
Trong lúc ra tay, đệ tử phe Cao Chính Xương liên tục bị hạ gục.
Cao Chính Xương biết rất rõ, hôm nay nếu không có Bạch Ưng ở đây, thì cho dù Bạch Ngữ Tô và Ngô Hùng Bá không cần ra tay, chỉ riêng mấy cường giả bất ngờ xuất hiện này cũng đủ khiến Cao Chính Xương ông ta phải chạy trối chết.
Lúc này, Cao Chính Xương càng thêm hứng thú với chủ nhân phía sau những cường giả này.
Trong lòng Cao Chính Xương bắt đầu âm thầm suy nghĩ, nếu chủ nhân sau lưng bọn họ còn mạnh hơn cả Bạch Ưng, thì ông ta cũng chẳng ngại gì mà không thể đi nương nhờ người đó.
Dù sao thì thái độ của Bạch Ưng đã nói rất rõ, chỉ chịu giúp ông ta thêm một lần, hơn nữa anh ta còn vô cùng kiêu ngạo, căn bản chẳng coi Cao Chính Xương ông ta ra gì.
Nhưng nếu đổi lại là một cường giả khác, Cao Chính Xương tin chắc rằng, chỉ cần giết được Bạch Ưng, rồi dâng toàn bộ bảo vật và linh thạch của thành Chu Tước cho vị cường giả kia, thì đối phương nhất định sẽ chịu kết giao với ông ta.
Cao Chính Xương vừa giao đấu với đám cường giả, vừa âm thầm nghĩ về lợi ích trong lòng.
Còn Bạch Ưng bên cạnh thì nào biết những suy tính này của Cao Chính Xương, anh ta chỉ khinh thường nhìn Cao Chính Xương, cảm thấy Cao Chính Xương chẳng khác nào một con chó ngoan nhưng hèn nhát.
Đồng thời, Bạch Ưng cũng vô cùng tò mò về chủ nhân phía sau những cường giả này.
Đúng lúc này, Cao Chính Xương chợt nói với đám cường giả kia: “Chỉ cần các người nói ra chủ nhân phía sau các người là ai, tôi có thể cân nhắc tha cho các người một con đường sống!”
Đám cường giả kia liền cười lớn: “Ông chỉ là một kẻ sắp chết, lấy đâu ra dũng khí mà dám nói với chúng tôi những lời như thế?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!