Nghe Ngô Tử Kính nói, vẻ mặt Bạch Ưng ngày càng lạnh lùng.
Nhưng, Bạch Ưng không vì chuyện này mà động thủ, một lúc sau anh ta bật cười.
Bởi vì Bạch Ưng cảm thấy Ngô Tử Kính chỉ là một con kiến, anh ta có thể bóp chết bất cứ lúc nào, dường như chỉ cần nói thêm với Ngô Tử Kính một từ cũng hạ thấp thân phận của anh ta.
“Ầm!”
Đúng lúc này, tiếng sấm đột nhiên vang lên.
Làm tất cả mọi người đều giật mình.
Ba mươi người bên phía Ngô Hùng Bá cũng phân tán khắp nơi.
Lúc này, linh khí của bọn họ dường như được ban cho sự sống.
“Giết!”
Ba mươi người đồng loạt hét lên.
Tiếng hét kia khí thế ngất trời, cùng với cương khí vô cùng khí phách, toả ra khắp nơi.
Đúng lúc này, ba mươi người vung linh khí, lao về phía đám người Cao Chính Xương.
Cao Chính Xương và những người khác nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt đột nhiên trở nên nặng nề, bọn họ không dám có chút do dự nào, cho dù trước đó Bạch Ưng đã yêu cầu bọn họ dừng tay, nhưng lúc này, bọn họ vẫn nhanh chóng vận công, chuẩn bị dốc toàn lực ngăn cản đám người Ngô Hùng Bá.
Bọn họ không phải là kẻ ngốc, bọn họ biết rất rõ, cho dù ba mươi người bên phía Ngô Hùng Bá giết chết bọn họ, Bạch Ưng cũng không giúp bọn họ, nên bọn họ không thể đứng chờ chết.
Quả nhiên, khi đám người Ngô Hùng Bá xông đến trước mặt bọn họ, Bạch Ưng vẫn không ra tay.
Mấy người Cao Chính Xương cảm nhận được sự đáng sợ của ba mươi người bên phía Ngô Hùng Bá, không dám lơ là, chỉ trong nháy mắt đã bị ép lùi lại.
Nhưng Bạch Ưng lại lắc đầu, vẻ mặt tràn đầy sự khinh thường, nói: “Ta cứ tưởng ba mươi người các ngươi có bản lĩnh gì ghê gớm lắm, làm này làm kia lâu như vậy vẫn chỉ là một đám phế vật, thật tiếc cho những linh khí thượng hạng kia!”
Đúng lúc này, Mã Tuân vung kiếm chém thẳng về phía Bạch Ưng: “Chết đi!”
“Cẩn thận!”
Ngô Hùng Bá và đám người bên cạnh lập tức hét lớn nhắc nhở.
Lần này bọn họ gần như đã dốc toàn bộ sức lực, chỉ để giệt trừ mối hoạ Cao Chính Xương này, còn về những người khác, giết được người nào thì giết.
Còn về Bạch Ưng vô cùng mạnh kia, bọn họ chỉ dám cầu nguyện anh ta đừng tham gia vào, chưa từng nghĩ đến việc sẽ giết chết Bạch Ưng.
Bởi vì bọn họ biết rất rõ sự chênh lệch giữa mình và Bạch Ưng, cho dù tất cả liên thủ lại, cũng không thể giết chết Bạch Ưng.
Kết quả, bây giờ Mã Tuân lại xông thẳng về phía Bạch Ưng.
Đám người Ngô Hùng Bá thấy vậy, buộc phải ra tay giúp đỡ Mã Tuân, bọn họ không thể trơ mắt nhìn Mã Tuân đi nạp mạng.
Ba mươi người cùng xông về phía Bạch Ưng, sắc mặt Bạch Ưng đột nhiên trở nên vô cùng u ám, đây là lần đầu tiên anh ta bị nhiều người vây đánh như vậy.
Hơn nữa còn bị võ giả của trung giới cổ võ vây đánh, Bạch Ưng cảm thấy đây là nỗi sỉ nhục to lớn.
“Tìm đường chết!”