Mọi người có mặt đều sững sờ, không hiểu Bạch Ưng định giở trò gì.
Nhưng vì áp lực khủng khiếp từ khí thế mà Bạch Ưng tỏa ra, bọn họ buộc phải dừng tay ngay lập tức.
Người bên phía Bạch Ngữ Tô đưa mắt nhìn nhau, không biết Bạch Ưng lại muốn chơi chiêu gì.
Có người không nhịn được, khẽ hỏi đại trưởng lão của phủ thành chủ thành Chu Tước: "Đại trưởng lão, có phải tên này thấy tên chó già Cao Chính Xương lâu vậy mà chưa xử lý xong chúng ta, nên muốn tự mình ra tay không?”
Ánh mắt đại trưởng lão của phủ thành chủ thành Chu Tước lập tức trở nên lạnh lẽo, quát: “Cái gì mà chưa xử lý được chúng ta? Không có tí tự tin nào, cậu còn là đàn ông không đấy? Phủ thành chủ thành Chu Tước chúng ta tuyệt đối sẽ không sụp đổ! Chúng ta sẽ không chết! Cường giả đứng sau Bạch thành chủ nhất định sẽ tới cứu chúng ta!”
Nghe vậy, tên đệ tử kia sợ tái mét mặt, vội xin lỗi: “Xin lỗi đại trưởng lão, tôi sai rồi, tôi... tôi có tự tin, người dạy chí phải... chúng ta nhất định sẽ sống! Chúng ta chắc chắn sẽ giết được đám người Cao Chính Xương ...
Đại trưởng lão hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý nữa, ánh mắt lại nhìn về phía Bạch Ưng, vì bản thân bà ta cũng không biết Bạch Ưng định làm gì.
Lúc này, trong lòng Cao Chính Xương cũng khó chịu, vốn đang hứng chí định tiếp tục hành hạ đám người Bạch Ngữ Tô thì Bạch Ưng lại ra lệnh bọn họ dừng tay.
Hơn nữa, tất cả mọi người đều nghe theo lệnh của Bạch Ưng, khiến Cao Chính Xương lập tức nhận ra sự nhỏ bé của mình, dù ông ta có hạ lệnh, cũng chẳng thể khiến tất cả mọi người dừng tay ngay lập tức như vậy.
Cao Chính Xương cố nén bất mãn, cẩn thận hỏi: “Ngài Bạch Ưng? Sao vậy a? Ngài... ngài có chuyện gì sao? Bên phía chúng ta sĩ khí đang lên cao, chúng ta đã chiếm thế thượng phong, chẳng mấy chốc là tôi có thể giết sạch bọn họ...
Nhưng Bạch Ưng chẳng buồn để ý tới Cao Chính Xương, thậm chí còn không thèm liếc nhìn Cao Chính Xương, trực tiếp cắt ngang lời của Cao Chính Xương rồi nói với đám người Ngô Hùng Bá: “Các người cũng dừng tay cho tôi!”
Nghe vậy, tất cả lập tức quay ánh mắt về phía ba mươi người kia.
Nhưng ba mươi người đó chẳng ai buồn nghe Bạch Ưng, thậm chí không thèm liếc Bạch Ưng một cái, vẫn tiếp tục vận chuyển công pháp, dẫn động thiên uy.
Chỉ thấy ở trung tâm trận hình của ba mươi người, lập tức hình thành một cơn lốc xoáy, linh khí bốn phía bị hút điên cuồng vào giữa.
Linh khí trong lốc xoáy gần như ngưng tụ thành thực chất, chỉ liếc qua cũng cảm nhận được linh lực khủng khiếp bên trong.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!