Bạch Ngữ Tô thấy Cao Chính Xương lại dẫn theo một đám cường giả tông chủ đến thành Chu Tước của bọn họ, gương mặt xinh đẹp giấu sau lớp vải sa trắng lập tức trở nên lạnh giá vô cùng.
“Cao thành chủ có ý gì vậy? Ông rõ ràng biết rõ quy củ của thành Chu Tước chúng tôi, vậy mà hết lần này đến lần khác cố tình phá vỡ! Đây đâu phải lần đầu ông dẫn người tới thành Chu Tước chúng tôi!”
Bạch Ngữ Tô nhìn thẳng vào Cao Chính Xương bằng đôi mắt lạnh như băng.
Cao Chính Xương cười lạnh: “Bạch thành chủ, cô thôi diễn trò trước mặt tôi đi, lẽ nào cô không biết tôi luôn tìm lũ phế vật Ngô Hùng Bá ư?”
“Tôi cũng chẳng cần vòng vo với cô, tôi nói thẳng, hôm nay tôi đến là muốn cô giao đám người Ngô Hùng Bá ra, từ nay về sau, tôi đảm bảo sẽ không bước chân vào thành
Chu Tước của cô nữa.
“Đồng thời, tôi sẽ tặng Bạch thành chủ một lượng lớn linh thạch thượng phẩm và nhiều báu vật quý giá!”
Vừa dứt lời, khí tức toàn thân Cao Chính Xương tăng vọt, rõ ràng ông ta cố ý áp chế Bạch Ngữ Tô.
Nhưng Cao Chính Xương không nhận ra rằng khí tức trên người Bạch Ngữ Tô bây giờ đã mạnh hơn vài phần so với lần trước khi ông ta gặp Bạch Ngữ Tô.
Rõ ràng trong khoảng thời gian này, thực lực của Bạch Ngữ Tô lại tăng thêm không ít.
Lần trước, trong mắt cô ta vẫn còn một tia kiêng dè.
Nhưng lúc này, ánh mắt cô ta chỉ còn lại sự phẫn nộ lạnh giá, hoàn toàn không có chút sợ hãi, thể hiện rõ sự tự tin của cô ta, rõ ràng cô ta đang nắm giữ lá bài tẩy nào đó, đâm ra chẳng hề e ngại uy hiếp của Cao Chính Xương.
Bạch Ngữ Tô giữ thái độ kiên quyết: “Nếu ông lại đến đây để đòi người, vậy tôi nói thẳng luôn, tôi không biết Ngô Hùng Bá hay Trương Hùng Bá gì đó, cũng chưa từng gặp!”
“Lần trước các người vu khống tôi, nói Dương Chấn ở trong thành Chu Tước chúng tôi, cuối cùng sao? Hình như cũng chẳng phát hiện Dương Chấn ở đây, đúng không?” “Tôi còn nghi ngờ, những người mà ông tìm vốn bị ông giấu trong thành chủ phủ của thành Huyền Vũ các người, chắc chắn do ông muốn vượn cớ đến kiếm chuyện với thành Chu Tước chúng tôi!”
“Nếu không còn chuyện gì khác, tôi khuyên ông mau chóng rời đi trước khi tôi thật sự nổi giận!”
Nghe thấy lời nói của Bạch Ngữ Tô, sắc mặt Cao Chính Xương càng lúc càng u ám.
Cuối cùng, Cao Chính Xương vẫn cố nén cơn giận, không bộc phát ngay mà giả vờ xin lỗi: “Lần trước tôi tới chỗ cô tìm Dương Chấn, quả thật là sai sót của tôi, do tin tức tình báo mà tôi nhận được xảy ra sai sót, tôi xin lỗi cô!”
“Lần này, tôi thật lòng đến tìm Bạch thành chủ đòi người, hơn nữa tôi có đầy đủ bằng chứng chứng minh đám người Ngô Hùng Bá đang trốn trong thành Chu Tước của các người!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!